Mình ơi,

Đã gần 3 tháng rồi anh không về thăm mẹ con em. Anh vẫn âm thầm ở một mình ở mảnh đất yêu thương đang gồng mình trước những vết thương ấy. Anh vẫn phải đi làm, đi hỗ trợ bệnh viện, đi phục vụ cộng đồng, anh vẫn lăng xả như những ngày còn xanh trẻ.

Chắc là anh mệt lắm phải không? Nhưng anh đâu có cô đơn một mình. Bên cạnh anh còn nhiều đồng đội đang kề vai sát cánh, còn những vị lãnh đạo thật sự quên mình vì mọi người. Ở thời cuộc này, được cống hiến chẳng phải là một đặc ân hay sao. Sau này em sẽ kể cho con cháu minh nghe, về anh và những điều lặng lẽ anh góp nhặt cho cuộc đời này.

Mình cứ yên tâm nhé, em và các con vẫn khoẻ, vẫn chờ mong và ủng hộ anh mỗi ngày.

Chỉ là, trong lúc ngắm các con ngủ say và nghĩ về anh, em chợt nhớ về những thoả thuận của chúng ta trước khi kết hôn. Một trong số rất nhiều đó là lời hứa giữ cho nhau một không gian riêng tư, bên cạnh phần lớn không gian chung mà ta dành cho nhau.

Mình cứ yên tâm nhé, em và các con vẫn khoẻ, vẫn chờ mong và ủng hộ anh mỗi ngày

Em bật cười vì những suy nghĩ ngô nghê ấy. Có lẽ lúc ấy, em sợ rằng mình sẽ bị gò bó bởi hôn nhân, sợ rằng em sẽ không còn được làm những điều mình thích khi đã lấy chồng và sinh con. Em đã lớn lên và chứng kiến sự hy sinh hoàn hảo của mẹ dành cho gia đình, thế nên đã buông lòng nghĩ xấu về sự gắn kết của chúng ta như thế.

Quả thật, em cảm nhận được sự bí bách trong người và những bế tắc khi không giải phóng được nguồn năng lượng chan chứa tham vọng của mình, nhưng đổi lại em được làm mẹ, được ở bên cạnh các con những tháng năm đầu đời của chúng một cách trọn vẹn. Điều này xứng đáng, em tự nguyện mà.

Chắc anh không còn nhớ đến lời hứa ấy đâu nhỉ. Vì bản thân anh không tin vào những câu chưa và lời nói suông, anh thuộc tuýp người hành động và chứng minh mọi thứ bằng thực tế. Thật vậy, anh đã cho em một cuộc hôn nhân vẹn tròn hơn những gì đã cam kết. Anh cho em tự do trong đời sống vợ chồng. Chúng ta chia sẻ một mái ấm, cùng chung một đoạn đường đời về sau, nhưng cũng đã thoải mái làm những gì mà mình muốn.

Không gian riêng mà em sợ sẽ không có được sau khi kết hôn, thứ mà em muốn níu kéo bằng những lời cam kết của hai ta, giờ đâu còn ý nghĩa gì nữa. Em vẫn có thể theo đuổi con đường mình thích một cách hiên ngang. Anh vẫn có thể làm những thứ tạo nên cuộc đời mình một cách tự tại. Em vẫn có thể tán gẫu cùng bạn bè bên tách cafe nóng, anh vẫn có thể chè chén anh em với những người đồng môn. Em có thể tiêu tiền cho những khoá học mình thích, anh vẫn có thể sử dụng nó cho những dự định của riêng mình…

Vậy mà nhiều lần, vợ chồng mình lại gây nhau vì những điều vụn vặt vô cùng trong không gian chung. Chúng ta đổ lỗi cho nhau về những va chạm khi chia sẻ một phần sự tự do dành cho gia đình. Chúng ta buộc tội nhau đã xen quá nhiều vào đời tư của bạn đời. Chúng ta đã cho rằng mình thật sự ngột ngạt khi có vợ có chồng, có con.

Chúng ta chia sẻ một mái ấm, cùng chung một đoạn đường đời về sau, nhưng cũng đã thoải mái làm những gì mà mình muốn

Giờ đây, khi cả hai ta đều đang cùng nhau tận hưởng khoảng không gian riêng tư thật sự như vầy, em lại thèm muốn một cuộc sống chung nhà, chung con, chung bữa ăn, chung giấc ngủ với anh. Nghĩ lại, lời hứa mà em cho rằng cần phải giữ của 5 năm trước, giờ còn giá trị gì nữa đâu. Mọi thứ đều sẽ thay đổi theo thời gian mà, phải không anh.

Lại một lần nữa em tâm tình với chính mình, về những mảng màu đẹp trong tình yêu của chúng ta. Đúng là nỗi nhớ người yêu luôn là một chất xúc tác chất lượng, giúp em sản sinh ra muôn kiểu chữa lành cho mình. Em lại cất lá thư gửi anh vào góc nhỏ trong laptop, vào không gian riêng của em đây.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm