Mỗi sáng khi chào tạm biệt con trước cửa lớp, chắc hẳn người mẹ nào cũng cảm nhận rõ sự lưu luyến trong đôi mắt con mình. Nhất là những ngày đầu tuần, sau khoảng thời gian cuối tuần cứ quấn quít bên bố mẹ.

Ánh mắt ấy rất dễ đọc.

“Con muốn ở với mẹ hơn”

“Chiều mẹ nhớ đón con sớm nhé!”

“Tạm biệt mẹ, con sẽ học ngoan với cô, mẹ yên tâm nhé!”

“Con yêu mẹ! Con sẽ ngoan để chờ mẹ đón về!”

Đối với mình, đó là ánh mắt đáng để “say cả một đời”.

Đối với mình, đó là ánh mắt đáng để “say cả một đời”.

Sáng nay chở 2 cậu con đi học, để con lại lớp rồi mẹ vẫy tay chào tạm biệt, Tony và Willy đã đáp trả lại mẹ bằng ánh mắt như thế. Một kiểu nhìn vô tư của con đủ sức mạnh để mẹ trải dài suy nghĩ trên đoạn đường về nhà và nhanh tay mở máy viết lại, cứ sợ sẽ trôi tuột đi mất những khoảnh khắc đáng nhớ trên hành trình làm mẹ của các con vậy!

Từ ngày “bỏ phố lớn, về phố nhỏ”, mẹ đã tự nhủ bản thân mình phải kiên nhẫn hơn với các con. Mẹ không dám mạnh dạn tuyên bố rằng chưa từng lớn tiếng la mắng, chưa từng quát tháo, chưa từng đánh vào mông các con vài phát. Mẹ đã từng làm hết những việc trên, chỉ vì đã thiếu kiên nhẫn với những hành động chưa được kiểm soát của các con. Mẹ mong sao sự thư thả của nơi mình đang sống sẽ xoa dịu chút những vội vã nóng nảy luôn có trong lòng khi mẹ con mình ở thành phố lớn. Thật may, mẹ đang cảm nhận được sự thay đổi đó, dù chỉ là một chút xíu thôi. Hơn nữa, mẹ cảm nhận rõ hơn tình yêu thương các con dành cho mẹ, dành cho những nỗ lực không ngừng của mẹ.

Mỗi đêm khi đặt lưng xuống giường, Tony sẽ ôm cánh tay trái của mẹ, Willy ôm cánh phải, kê đầu lên tay mẹ, miệng liên tục gọi tiếng “Mẹ ơi!”. Có hạnh phúc nào bằng?

Hai con không phải là những đứa trẻ thích ngủ và dễ dàng đi vào giấc ngủ. Các con sẽ đùa giỡn nhau đến khi mẹ nói “Mèo sẽ lên xem các con ngủ chưa”. Trò quậy phá của các con đa phần là leo qua người mẹ, ngồi lên bụng hay lưng bố mà nhúng, lắc chiếc đầu vốn hay đau nhức của mẹ qua lại nhiều lần rồi cười rộ lên. Sau những trò nghịch ấy, các con sẽ chìm vào giấc ngủ một cách tự nhiên và đương nhiên, người mẹ cũng rã rời rồi say giấc cùng con. Đó là những giấc ngủ mang đầy dư vị hạnh phúc ấm áp của cả một ngày dài làm việc.

Khi tỉnh giấc giữa đêm, chỉ cần thấy bố mẹ, nghe tiếng bố mẹ, con sẽ dễ dàng quay về giấc ngủ của mình. Vì con yêu thương bố mẹ rất nhiều, vì con chỉ cảm thấy an toàn tuyệt đối khi ở bên cạnh bố mẹ mình.

Tình yêu của con còn được truyền qua đôi bàn tay ôm lấy mẹ mỗi sáng ngồi sau xe đến trường, hay ánh mắt ngước lên và nheo lại cười với mẹ một giây thôi, mẹ đã thật may mắn khi bắt trọn những khoảnh khắc tuyệt vời đó.

Mẹ hay hỏi vu vơ các con rằng “Tony có thương mẹ hông? Willy có thương mẹ hông?”. Đúng là hỏi vui thôi, vì mẹ chưa mong các con sẽ trả lời khi chưa tròn 2 tuổi. Các con lại hay giống bố, thích trêu đùa mẹ. Sáng nay, Willy đã bập bẹ “dạ thương” sau khi mẹ hỏi câu đó trên đường đi học như mỗi ngày, còn Tony ngồi trước thì lại ngẩng mặt lên hẳn nhìn mẹ, xong lại gật gật chiếc đầu xinh xẻo của mình. Hai chú bé này, thật biết lấy lòng mẹ quá đi mà!

Các con yêu thương mình như thế, hà cớ gì mà mình không kiên nhẫn hơn với các con được cơ chứ? Vậy mới thấy, mình đã nghiêm túc cân nhắc, kỹ càng chọn lựa mục tiêu mỗi năm như thế nào. Đã bỏ công tạo ra mục tiêu hay ho như thế, càng phải quyết tâm mà thực hiện cho bằng được.

Mình sẽ mạnh dạn mà tuyên bố về những ngày mình đang trải qua với hai cậu tiểu tử này.

Nếu có ai hỏi mình về những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời. Mình sẽ mạnh dạn mà tuyên bố về những ngày mình đang trải qua với hai cậu tiểu tử này. Khoảng thời gian bên cạnh, cùng con lớn lên, cũng là đoạn đời mình trải qua nhiều loại cảm xúc thăng trầm nhất. Không phải lúc nào cũng vui vẻ ngọt ngào, có những lúc đau thấu tim gan. Song, ở giai đoạn này, mình hiểu rõ tường tận những dòng cảm xúc đó, định vị được nó, gọi tên được nó và tận hưởng nó.

Cảm ơn hai cậu nhóc nhỏ đã kích hoạt một cấp độ mới trong hệ cảm xúc của mẹ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm