Tôi đang ngồi bên chiếc dương cầm cổ, ngay cổng một chiếc hang sâu lặng lẽ nằm yên dưới chân một ngọn đồi thoai thoải. Nắng chiều buông sắc vàng nặng trĩu phủ kín khoảng không thoáng đãng trước mắt tôi. Gam màu này nếu mang đi nhuộm vải vóc lụa là, chắc tôi sẽ không chọn bộ trang phục thành phẩm ấy, nhưng nếu được dùng để ướm vào chiếc màn xúc cảm trong lòng, tôi lại rất mãn nguyện.
Tôi thấy sự bình yên lấp ló nơi chân trời, phía xa rặng núi trùng điệp ngoài kia. Thi thoảng có vài cánh én lượn lờ, nhẹ nhàng như không muốn làm xáo trộn mạch yên ả của đất trời lúc này. Những chú chim ngoan ấy giấu nhẹm tiếng hót trong veo của mình, để mặc cho cây lá phía dưới reo ca đùa giỡn với những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Sự vô tư của thiên nhiên luôn biết cách xoa dịu những chiếc lòng thích nổi sóng của con người.
Tôi thích dương cầm lắm, và ước sao mình có thể trở thành một nghệ sĩ chơi đàn thật chạm. Song, với khung cảnh yên bình đến từng hơi thở đang diễn ra trước mắt này, tôi chẳng buồn chạm vào và thể hiện sự vụng về của mình. Chiếc dương cầm mơ ước này, giờ chỉ như một tri kỷ ngồi lặng thinh, lắng nghe từng hơi thở đang được thay mới từ trong lồng ngực tôi, một thân xác hiện diện nhiều cô gái hay lăn tăn.
- Thật ra, cô thuộc về một mái ấm gia đình yên ả, nơi mọi thứ được bàn tay cô vun đắp và giữ gìn. Cô là một người mẹ tốt, một người vợ hiền. Cô sẽ luôn nâng niu những giá trị vĩnh hằng của hai tiếng “gia đình” và sẽ không còn nhớ gì đến những vọng tưởng hảo huyền ngoài kia đâu. Cô sẽ nhanh quên những tháng ngày lăn-lộn-nửa-vời chốn đông đúc kia, cô chỉ còn đủ sức lực để dồn hết tâm ý vào gia đình mình mà không phải là bất cứ thứ gì khác.
- Không đâu, cô nên thuộc về một nơi ghi nhận năng lực của mình, nơi mà cô có thể thỏa được cái lòng còn nhiều đam mê danh vọng, nơi mà cô phải làm việc cật lực để đánh bóng những hư danh của bản thân. Đó mới chính là cái mà bản ngã của cô luôn thèm khát. Chẳng phải cô luôn muốn người đời dừng việc xem thường mình lại sao? Chẳng phải cô luôn muốn chứng minh năng lực thật sự của mình sao?
- Thôi đi, cô ấy thuộc về một chiếc bàn nhỏ, được làm ấm bởi một tách cà phê còn nghi ngút khói, một quyển sổ với chiếc bìa trơn lì và ruột thì chi chít chữ nghĩa, một cây viết đầy mực và một chiếc radio trữ sẵn những bản nhạc không lời. Cô ấy phải viết mới sống được. Viết là hơi thở, cô nghe người ta nói vậy và cảm thấy thật đúng với chính mình. Cô sẽ là chủ nhân của những cánh hoa ngôn từ mà cô đang ươm hạt vào quyển sổ của mình, cô ấy sẽ thả hồn phiêu du với đất trời mây gió và không bận lòng về sự yên ổn của một gia đình hay sự náo nhiệt của một văn phòng. Đó mới chính là nơi cô ấy thuộc về.
- Không, cô ấy thuộc về nơi…
Quá nhiều cô gái lên tiếng, và quá nhiều sự đúng đắn trong lý lẽ của từng người. Dương cầm ơi! Ai mới là người nói đúng nhất về tôi?
- Thật ra chẳng ai đúng cả. Tất cả chỉ đang lừa dối cô thôi. Tất cả chỉ là một bản thể đầy mưu mô, đang cố tâm lôi kéo cô về phía họ, phục vụ cho khát vọng của họ mà thôi. Đừng nghe ai cả! Cô chỉ có một trái tim, và chỉ nên lắng nghe nó. Đúng vậy! Chỉ cần lắng nghe trái tim và cảm nhận hơi thở của mình thôi, thế là đủ!
Dương cầm đã trả lời tôi như thế. Và dường như mọi thứ xung quanh đều đang tán thành từng câu từng chữ của cậu ta. Quá nhiều điều xinh đẹp đang thỏa mãn trái tim tôi, quá nhiều lý trí trong câu nói của dương cầm, quá nhiều sự ủng hộ từ thiên nhiên kỳ diệu trước mắt, tôi làm sao có thể từ chối được.
Thả lỏng bản thân và buông tay, những gì thuộc về tự nhiên, để tự nhiên giải quyết. Bản thân này cũng chỉ là một vật thể vô thường, níu giữ chi quá nhiều bản thể cho mình hở tôi ơi!