Chữ “Tôi”…

Thêm sắc nghĩa là “tối”

Cho huyền nghĩa là “tồi”

Đặt nặng vào nghĩa là “tội”

Đi kèm với hỏi hay ngã đều không có ý nghĩa.

Thêm thanh gì cho chữ “tôi” ấy cũng khiến nó mang ý nghĩa tiêu cực, vậy nên, hãy cứ để nguyên bản của nó, chỉ là “tôi” mà thôi.

Thêm thanh gì cho chữ “tôi” ấy cũng khiến nó mang ý nghĩa tiêu cực, vậy nên, hãy cứ để nguyên bản của nó, chỉ là “tôi” mà thôi

Thời sinh viên, tôi đã viết một đoạn suy nghĩ vu vơ như vầy của mình lên trang cá nhân, có chút tự hào vì câu nói của mình kể ra cũng hay hay. Thế nhưng, câu nói ấy lại ít được tương tác. Tôi đoán chừng rằng chúng bạn nghĩ tôi đang gặp một chuyện không vui nào đó và lại than vãn, nên không thích tiếp cận với một tôi chán chường vào những ngày như thế.

Ngày ấy thật sự non dại.

Tôi cho rằng câu nói mang đầy tính phát minh của mình của thể động viên một ai đó, hay cổ vũ nhiệt tình cho phong trào sống là chính mình đang nở rộ vào thời ấy – Be yourself. Khi sự nhiệt thành của mình bị ngó lơ, tôi đâm ra buồn chán. Tôi lấy số luợt thích và chia sẻ trên trang mạng xã hội để đo lường sự quan tâm của bạn bè, người thân đối với mnh. Không nhận được những gì kỳ vọng, tôi lại để mình rơi vào hố sâu ngập tràn nỗi thất vọng.

Ngẫm lại, thấy mình thật ngô nghê!

Đến hôm nay, khi đã trải thêm một đoạn đời dài, tuy chưa đủ để gọi là trưởng thành ở độ chín muồi, nhưng hiển nhiên, cũng chẳng còn giữ nổi nét suy nghĩ ngây thơ thuở thiếu thời ấy.

Những tháng ngày chập chững làm mẹ của hai em bé đáng yêu đã khiến tôi dần yêu bóng tối, yêu sự tĩnh mịch về đêm những khi thức trắng trông chừng giấc ngủ yên ả cho con. Tôi trở về là chính mình nhất mỗi đêm ẵm bồng con trên tay, ngân nga những điệu dân ca mềm mại, lặng lẽ hút những tia sữa ngọt lành, ngẫm nghĩ về những dự định trong tương lai. Trải qua một ngày bộn bề với hàng sa số công việc không tên, tôi mong đêm tối đến nhanh để có thể nhìn sâu vào chính mình, cảm nhận được mọi ngóc ngách trong tâm hồn và cơ thể uể oải của mình.

Đàm thoại với chính mình trở thành một viêc gây nghiện đối với tôi kể từ những đêm ấy.

Hai tiếng “Tồi” và “Tội” mang ý nghĩa thật sự tiêu cực, nó mang đến cảm giác nặng nề và xấu xa cho nguời nghe, mang đi niềm vui của bất kỳ ai trong chúng ta khi đọc hay vô tình chạm phải. Nếu một cô gái mộng mơ như tôi của ngày xưa không hề thích những chữ này, thì môt ng ư ời-đàn-bà-giữa-lưng-chừng mọi thứ của hôm nay lại xem những thanh ấm ấy là vô thuởng vô phạt, là những điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Hơn nữa, chúng c òn là chất liệu cho tôi đuợc tiếp tục viết, được trò chuyện với bản thân và bạn đời của mình. Những chữ ấy vốn dĩ không xấu, nếu như chúng ta không khởi tâm đặt những ý nghĩa không tốt cho chúng nó.

Trở về lại với chữ “Tôi”.

Một là, sống và theo đuổi hoàn toàn 100% bản chất thật của chính mình, trong mọi hoàn cảnh.

Hai là, sống cùng 90% con nời mình, phần còn lại sẽ được trao lại cho từng ngữ cảnh cụ thể.

Nếu phải lựa chọn giữa hai phong cách sống như vậy, bạn sẽ chọn lối đi nào cho riêng mình?

Tôi thì hợp với cách thứ hai hơn và sẽ chọn theo đuổi nó như một phương châm sống của mình. Bởi, tôi sợ cô đơn. Tôi sợ cảm giác lẻ loi giữa đời khi không được đồng điệu cùng những ngời thương yêu. Với tôi, khi phải đối diện với một vấn đề nào đó, việc đứng vào vị trí của những ngời trong cuộc mà cảm nhận là rất quan trọng. Khi đưa ra bất kỳ một quyết định nào đó, tôi có thể sẽ bị thiệt thòi, hay chưa thỏa được cái gan nóng nảy của mình, nhưng nếu vấn đề được giải quyết, mối quan hệ được giữ gìn, tôi sẵn sàng chấp nhận.

Nói vậy không có nghĩa là tôi đang tự đề cao sự nhẫn nhịn của mình – một đức tính mà tôi vốn không có sẵn nhưng hết lòng theo đuổi. Đây cũng chính là quá trình và mục tiêu rèn luyện, tu tập của tôi sau những tháng ngày nhập môn với đạo Bụt. Khi đặt mình vào một hoàn cảnh cụ thể, chú trọng vào những điều thật sự giá trị, những gì mình muốn níu giữ, cũng là lúc tôi thực hành bài học hạ bớt cái tôi của mnh xuống thấp nhất, để thấu hiểu và đồng cảm, để sẻ chia và yêu thương nhiều hơn nữa.

Nếu cứ nương theo bản cất nóng nảy của mình, có lẽ tôi đã phá hủy hết những mối quan hệ xung quanh, những nền tảng yêu thương mà mình đã cố công xây dựng. Sẽ rất khó phục hồi lại nguyên vẹn những mảnh vỡ của một chiếc ly thủy tinh, giống như việc không thể tái tạo lại những mối quan hệ đã bị thiêu hủy một cách trọn vẹn được.

atwinsmom_toi-beyourself-betterlife
Khi đặt mình vào một hoàn cảnh cụ thể, chú trọng vào những điều thật sự giá trị, những gì mình muốn níu giữ, cũng là lúc tôi thực hành bài học hạ bớt cái tôi của mnh xuống thấp nhất, để thấu hiểu và đồng cảm, để sẻ chia và yêu thương nhiều hơn nữa.

Những lần giảm cái tôi, những lần cố gắng kiềm chế cái tâm sân si, không làm lớn những chuyện nhỏ, là những lần tôi hướng mình đến một đời sống nhân văn, ý nghĩa và xinh đẹp hơn. Bởi đâu có gì tồn tại trong cuộc đời này ở mức hoàn hảo tuyệt đối, ai rồi cũng sai, vấn đề nào cũng ẩn chứa hai mặt tốt xấu. Thay vì cứ nhắm mắt lao theo cá tính riêng của mình như Be Yourself, tôi sẽ sống chậm và uyển chuyển hơn theo phương châm Better me – Better Life.

Có thể 90% bản chất thật trong chúng ta là tốt đẹp, hãy giữ gìn và phát huy. Phần còn lại thuộc về chất phàm mà ai trong chúng ta cũng có, hãy can đảm nhìn nhận và khởi tâm lành thay đổi, hướng đến một cuộc sống nhẹ nhàng, thanh tịnh và tươi xinh hơn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm