Con ơi, mày có một cọng tóc bạc rồi nè! Ngồi yên để mẹ nhổ xuống cho coi!
Mẹ tôi hốt hoảng như vừa phát hiện ra một thứ gì đó kinh khủng lắm. Tôi thì đang ngồi chơi chia chia chành chành với các cậu nhóc của mình. Sợi tóc trắng trên đầu tôi được mẹ tỉ mẩn nắm chân, bức ra khỏi da đầu tôi nghe một tiếng “sựt” rõ to.
Ủa, chưa được 30 tuổi mà đã già rồi sao?
Mày giống ba, bạc sớm! Ổng cứ kêu mẹ nhuộm riết đó chứ. Mẹ thì mới bạc gần đây thôi, mà cái dòng mấy sợi tóc con nhô lên đã trắng toát là ngứa dữ lắm! Mẹ bắt thằng Ben nhổ hoài, nhổ muốn hói luôn mà vẫn còn đầy đầu nè!
… Thảo nào, tôi vẫn thấy tóc ba đen láy. Thảo nào, tôi cứ thấy mẹ gãi đầu hoài.
Tôi vô tâm tới mức không nhận ra màu đen trên mái tóc ba thật giả tạo, khác hẳn với ánh nâu hạt dẻ vốn có của ba. Tôi vô tâm tới mức, cứ nghĩ đơn giản rằng mẹ vẫn ngứa đầu vì mấy sợi tóc ngứa như bình thường, tôi không biết tóc bạc con cũng làm người ta ngứa điên đầu.
Tôi không bất ngờ gì khi trên đầu mình xuất hiện một sợi tóc lạc màu. Nhưng, tôi lại giật mình như vừa chợt nhớ về sự lạnh lùng của thời gian, và sự ngắn ngủi của một đời người.
Hóa ra, đã lâu lắm rồi, tôi bận bịu chăm sóc cho những ước mơ và hoài vọng của mình, tôi bận bịu lo toan cho những đứa trẻ, rồi quên bẵng đi việc phụng dưỡng ba mẹ mình.
Ba mẹ chưa một lần than phiền về sự thờ ơ đó của những đứa con, nên tôi và các em mình cứ thế mà vô tư nghĩ về những điều xa vời vợi. Chúng tôi chẳng thể nhớ rằng, tuổi càng cao, sự nhạy cảm càng nhiều, người ta lại càng cần những cử chỉ quan tâm.

Sáng nay tôi lướt mạng, vô tình đọc được bài blog của chị Ngọc – Nhà có hai người. Chị viết về việc chuẩn bị tinh thần chăm sóc cha mẹ đang già dần đi. Tôi đọc mà thấm quá.
Tôi hiểu rõ cảm giác chăm sóc một người già, khó chịu và bế tắc như thế nào. Nó khác với việc chăm sóc những đứa trẻ con. Trải qua bao vùi dập của cuộc đời, cơ thể và trí óc của một người già trở nên héo hon, cằn cỗi. Giống như chăm một cái cây đã sắp lụi tàn, khó hơn nhiều, so với việc dưỡng một mầm non.
Vì thế mới cần chuẩn bị. Chuẩn bị tất cả về tâm lý, về vật chất, về kiến thức, để không bị hoảng loạn, không bị sốc, không bị lúng túng và không mệt mỏi đến độ oán trách tất cả mọi người, như mẹ tôi đã từng chăm sóc bà nội bị tai biến, và dì tôi đang phải chăm bà ngoại khó chiều.
Ta sẽ không nhận ra mình già đi nhanh như thế nào đâu. Tôi cũng chẳng mong cầu gì những đứa trẻ của mình sau này sẽ chăm sóc mình thật chu đáo. Tôi chỉ mong mình thôi thờ ơ với ba mẹ, và bắt đầu chuẩn bị cho những tháng ngày phụng dưỡng họ thật tốt mà thôi.
Có lẽ chiều nay, tôi sẽ nói mẹ ngồi xuống, ngay bệ cửa hông nhà, nhổ tóc bạc cho mẹ, và kể với mẹ những câu chuyện thời thơ ấu của tôi, thời trẻ trung của mẹ.
Quay ngược lại tuổi thơ trong trí nhớ thì dễ, nhưng dễ gì khiến tóc trắng lại trở nên xanh?