Trước khi mang thai và sinh các con, mẹ là một cô gái yếu đuối, hay cảm vặt và luôn trong tình trạng mệt mỏi về thể chất.
Vậy mà khi đưa các con vào cuộc đời này, mẹ bỗng trở thành một người phụ nữ mạnh khỏe vô cùng, cái gì cũng làm được, bất kể là việc nặng việc nhẹ, việc ít tốn sức hay việc cần nhiều lực, mẹ đều làm tuốt.
Mẹ hiểu được rằng khi các con đang bắt đầu hình thành hệ miễn dịch và tăng cường sức đề kháng thì sẽ rất hay bệnh, mẹ lại càng phải thật khỏe mạnh mới có thể “để con được ốm”. Lúc nào mệt quá, mẹ chỉ than vãn một tiếng nhẹ nhàng với bố rồi lại quay về công việc của mình.
Cứ thế, mẹ cứ như một cỗ máy, múa liên hồi. Giờ nào con đi học, mẹ sẽ ngồi vào bàn tranh thủ làm việc. Cuộc sống thuở thai nghén gói ghém trong những từ “khoai thai”, “thong thả”. Khi các con chào đời rồi, mọi thứ đều diễn ra một cách “tranh thủ” nhất có thể.
Mẹ cứ cố gắng làm nhiều nhất, nhanh nhất có thể, phải hoàn thành đủ những đầu việc thế này thế kia trong một ngày. Đâm đầu làm mà không nghĩ rằng sức khỏe là cái mà mình cần nâng niu để tiếp tục làm việc cho ngày hôm sau.
Rồi đến một ngày, mẹ có cố gắng cỡ nào cũng không nhất cái đầu ra khỏi nhiều cơn đau, nhất cái người ra khỏi thân thể tê cứng vì mỏi, mẹ đón con về và nằm mê dại từ 3h chiều đến 5h sáng hôm sau. Con té xe mẹ cũng kệ, con tranh nhau mẹ cũng kệ, con dơ mẹ cũng kệ, mẹ không làm được gì nhiều ngoài việc nằm chờ bố con về.
Bố về cho con ăn, lau người cho con và cho con đi ngủ rồi mua thuốc cho mẹ. Lúc đó mẹ cảm thấy mình bất lực vô cùng.
Không biết người đàn ông khi thấy phụ nữ chăm con và quần quật với việc nhà thì có xót xa hay không, chứ khi mẹ nhìn chồng vừa đi làm về lại xông vào làm những việc như vậy thì có chút xuyến xao.
Không phải mẹ lạc hậu, không có suy nghĩ tiến bộ về việc bình đẳng giới, bình đẳng quyền trong gia đình. Mẹ có rất nhiều đó chứ. Thế nhưng, muôn đời thì chức năng chăm sóc gia đình vẫn nằm ngoan ngoãn trong tay người phụ nữ con à. Khi khỏe mạnh thì làm việc thoi đưa, đến khi bệnh, thì thấy thương cho những người đã thay mình làm những việc của gia đình.
Con biết không?
Chính vì bản năng yêu thương vô bờ bến đó của người phụ nữ, mà người ta có thể cảm hóa được mọi sự xấu xa lỡ lầm của cuộc đời. Chính vì sự thương cảm với mọi điều nhỏ xíu đó, mà người ta có thể dẫn lối người lạc đường quay về nơi chính đạo.
Tấm lòng người phụ nữ bao la như sự từ bi của Bồ Tát Quán Thế Âm. Song, tấm lòng phàm tục sẽ không vĩnh hằng như đức thánh thần được, nó có thể hóa nhỏ nhen, đầy căm phẫn và u tối, có thể ngay lập tức rồi thôi, cũng có thể kéo dài mãi chẳng thể phôi phai.
Thế mới nói, phụ nữ cần yêu thương để cân bằng lại tình yêu mà họ đã trao đi. Họ trao đi như việc đánh răng mỗi ngày, vì thế, họ cũng cần được yêu thương như việc tắm rửa mỗi ngày, không cần răn đe, cũng không cần nhắc nhở.
Phụ nữ yêu người, yêu đời là một bản năng.
Chúc cho tình yêu thương của những người phụ nữ mỗi ngày một dạt dào, để năng lượng ngọt ngào mỗi ngày mỗi đượm sâu trong lòng người với người, thế gian cũng vì thế là ngập tràn màu sắc tin yêu.