Mấy ngày nay hai cậu nhỏ của mẹ không chịu đánh răng mỗi sáng thức dậy, dù cho mẹ có bày binh bố trận ra để thu hút sự chú ý của hai con, kể cho các con nghe về Nàng Tiên Răng mà heo Peppa thường nhắc đến, hay cho các con xem bạn KiKi và Miu Miu vệ sinh buổi sáng nhiều như thế nào.
Các con biết không?
Ngày mẹ học tiểu học, trường có quy định mỗi tuần một lần, tất cả học sinh phải xếp hàng súc miệng vào buổi sáng, trước khi lên lớp. Cái thứ nước clo lợ lợ ấy là một nỗi kinh hoàng đối với mẹ và tất cả học sinh trong trường thời đó. Mẹ không tài nào ngậm nước đó được quá lâu. Mẹ không biết cái sự lờ lợ khó dung nạp ấy có giết được con vi khuẩn nào không, nhưng nó làm mất đi cảm giác thèm ăn sáng ngay lập tức. Mỗi khi buộc phải đưa ly nước vào miệng, mẹ phải nín thở nhiều lần, nhắm mắt nhắm mũi và cảm nhận sự khó chịu len lỏi trong từng mạch máu.
Vài người bạn của mẹ đã trốn cuối hàng để không phải thực hành các thủ tục này trước mặt thầy chủ nhiệm.
Năm năm tiểu học trôi qua một cách nhanh chóng, tuần nào cũng có một buổi tập trung vệ sinh răng miệng như thế. Dù cực hình, nhưng khi tụ tập dưới sân trường vẫn luôn là những khoảnh khắc rất vui. Những đứa trẻ lười học trên lớp như mẹ luôn mong chờ những sự kiện toàn trường như vầy để gia giảm bớt thời gian mài mông trên ghế lớp học.
Đến khi mẹ sang cấp hai, những buổi sáng như thế không còn nữa, mẹ lại thấy nhơ nhớ. Tất nhiên, không phải là nhớ cái loại nước kinh khủng kia, mà nhớ những chiêu trò tinh nghịch của chúng bạn, nhớ những buổi sáng ồn ào nhộn nhịp dưới sân trường.
Những lời thuyết giảng về phương cách, quy tắc vệ sinh răng miệng mỗi sáng, mỗi tối của cô Tổng phụ trách như kiểu mưa dầm thấm lâu. Ngay lúc cô nói, học sinh sẽ chẳng ai chịu nghe, vì chúng nó bận tán gẫu, bận bày trò trốn tránh, bận đủ thứ linh tinh. Nhưng khi không còn được nghe giọng cô một cách đường đường chính chính nữa, chúng nó lại bất giác nhận ra mình đã thuộc lòng những bài học đó từ lúc nào.
Thú thật, nhờ những thói quen được trường tạo ra như thế, mẹ đã điều chỉnh cách đánh răng của mình. Từ việc đánh ngang cho có lệ, mẹ biết phải xuôi dọc theo chiều răng để lấy mảng thức ăn bám trên răng ra ngoài. Từ việc bóp tuýp kem ở phía đầu, mẹ biết rằng phải bóp từ dưới lên để đảm bảo lấy hết kem, tiết kiệm là quốc sách. Từ việc ngậm nước muối một cách sơ sài, mẹ biết rằng phải súc thứ nước đó thật mạnh, thật nhiều để tấn công mọi ngóc ngách trong vòm miệng. Từ việc cho rằng chiếc miệng xinh xắn của mình chỉ dùng để dung nạp thức ăn ngon và nói lời hoa mỹ, mẹ biết rằng nó là một trong những bộ phận chứa nhiều vi khuẩn nhất trên cơ thể chúng ta.

Những thói quen đó được hình thành một cách vô thức, sau một chuỗi những tháng ngày gượng ép và trốn tránh. Giờ đây, khi mẹ bắt ép các con đánh răng mỗi sáng thức dậy, các con cũng đang chống đối, giống mẹ ngày xưa vậy. Thế nên, mẹ chẳng buồn mà la mắng hay tức giận gì cả. Các con có thể giả vờ nhúng bàn chải vô nước, giả vờ đưa bàn chải lên miệng và ngậm một hồi lâu trước mặt mẹ, các con có thể cố tình đổ thau nước đi, mẹ đều thoải mái cho qua. Mẹ chẳng chút mảy may tức giận nhưng cũng không chút ý định từ bỏ. Mỗi ngày, mẹ đều sẽ cho các con làm những việc như thế này.
Các con nên biết rằng, có những thói quen được hình thành dựa trên sự gắng gồng. Các con không thích việc đó, nhưng các con phải làm. Cuộc sống sau này cũng thế, không phải mọi việc mình làm đều là vì yêu thích. Để trưởng thành một cách oanh liệt, các con buộc phải hiên ngang đạp bỏ những sự yêu thích ghét bỏ tầm thường, các con buộc phải tỉnh táo nhận ra điều gì là giá trị thật sự và làm vì những giá trị đó, không phải làm vì sở thích.
Tất nhiên là sẽ khó. Dù chỉ là việc nhỏ như hơi thở là vệ sinh răng miệng mỗi ngày, đối với các con bây giờ, cũng là khó. Nhưng yên tâm, có mẹ ở đây rồi!
Các con bao nhiêu tuổi, tuổi nghề làm mẹ cũng chỉ được bấy nhiều. Chúng ta cùng nhau đồng hành, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tạo nên giá trị, nha!