• Mẹ ơi, sao lại có quá trời bông gòn trắng ở trên trời vậy mẹ?
  • Đó là mây đó con.
  • Mây là gì vậy mẹ?
  • Mây là những khối trắng giống như bông gòn mà con thấy, nó được tạo thành từ hơi nước, bay lơ lửng giữa trời vầy nè!
  • Mà mây có hình gì vậy mẹ?
  • Mẹ cũng không rõ nữa, con đoán thử xem?
  • Con thấy nó giống hình con cá…
  • Uh, mẹ cũng thấy giống con cá, hay còn giống gì nữa không con nhỉ?
  • Giống chiếc xe ô tô mẹ ơi!
  • Hay quá vậy ta! Giờ con cứ ngắm nghía xem mây còn biến thành hình gì nữa không, rồi nói với mẹ nhé! Mẹ phải tập trung chạy xe nè.
  • Dạ,…

Nó nghiêng đầu qua trái, nghiên sang phải, ngẩng mặt lên song song hẳn với bầu trời, nó nói huyên thuyên về muôn kiểu hình của đám mây cho mẹ nghe, suốt đoạn đường từ trường về nhà. Mẹ thật kiên nhẫn, mẹ luôn tán thành mọi hình thù mà nó định ra cho mây và trả lời hết mọi câu hỏi ngô nghê của nó.

Mẹ ơi, sao lại có quá trời bông gòn trắng ở trên trời vậy mẹ?

Hôm nay cũng có mây, nó ngồi chống hai cổ tay đỡ chiếc cằm, chân đung đưa nhẹ, đầu cũng nghiêng qua ngẩn lại, định hình cho mây, nhớ về những ngày cũ. Công nhận, những ngày trong lành ấy, bình yên quá đỗi! Bao nhiêu tiền có thể mua lại những khoảnh khắc hạnh phúc đơn thuần ấy?

Đúng ha, hạnh phúc nhất, vẫn chính là khi được ở cùng mẹ. Chỉ cần thấy mệt mỏi, chạy ào về nhà và sà vào lòng mẹ, để mẹ gõ cốc cốc vài cái vào đầu, vậy mà hết mệt. Tiếc thay, người ta chỉ nhận ra cảm giác toại nguyện ấy khi không còn nhiều cơ hội để làm như thế nữa!

Không phải là vì nó ở xa nhà, xa mẹ. Cũng không phải vì ba mẹ nó gặp biến cố gì nữa. Chỉ là nó mới lập gia đình, nó về một nơi đất lạ làm dâu. Lạ là bởi hồi trước khi lấy chồng, nó đâu có bước chân ra khỏi những vùng quen thuộc của nó. Nếu không đi học hay đi làm ở Sài Gòn thì cũng là về quê mình đổi gió. Nó nhìn lũ bạn xê dịch đây đó mà không chút động lòng ham muốn gì cả. Bởi nó thích sự tĩnh lặng, nó thích sự yên ổn, nó lười khám phá những điều mới mẻ. Thế nên, khi theo chồng về một miền đất lạ, nó chẳng thể tránh được những nỗi buồn vu vơ. Nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ Sài Gòn, … những nỗi nhớ xem chừng nhẹ tênh, nhưng lại rộng thênh thang.

Nhất là những hôm chồng nó vắng nhà. Cảm giác chơi vơi trong ngôi nhà toàn những người thương nhưng chưa đủ thân để hiểu hết về nó. Nó biết rõ, việc hiểu và nhập gia tùy tục với gia đình chồng chỉ là vấn đề thời gian. Bản thân nó, phải hạ bớt cái tôi ngông cuồng thời trẻ lại, để sống hòa nhập với gia đình mới này.

Bố mẹ chồng nó rất tốt, rất quan tâm đến con cái và muốn đỡ đần các con trong tất cả mọi việc. Nếu không muốn nói là dọn sẵn đường cho các con đi. Ấy vậy mà chẳng may, bố mẹ lại va vào cô con dâu lớn lên bằng sự độc lập, không muốn quá nhiều người can thiệp vào cuộc sống của mình, từ chối mọi sự giúp đỡ được gợi lên từ người thân. Nó muốn tự mình tìm một công việc mới ở quê chồng, tự mình lo lắng cho con cái, tự mình làm tất cả mọi thứ. Chỉ cần nghĩ đến viễn tưởng một ngày nào đó, người ta đàm tiếu với nhau rằng “con nhỏ đó may mắn nhờ phước nhà chồng” là nó đã không thể chịu nổi rồi.

Đối với nó, nó lớn lên bằng bàn tay ba mẹ của mình. Dù sau này có ra sao đi nữa, cũng phải công bằng với cả hai bên, cả bốn vị sinh thành, không thể nào để người ta suy diễn lệch lạc như thế được. Ôm những suy nghĩ cố chấp đó vào lòng, nó bất chấp mọi thứ, ngày đêm miệt mài trên máy tính tìm việc.

Đáp lại sự ngoan cố cứng nhắc của nó, là những lá thư xin việc ra đi không mang sự hồi âm trở lại. Từng email được gửi đi không còn gây hứng thú mong chờ gì trong nó nữa, chỉ còn đọng lại cảm giác khô khốc trong lòng và sự mệt mỏi hiện rõ hẳn trên khuân mặt. Từ những tiêu chuẩn về lương thưởng xứng đáng, môi trường làm việc hiện đại, công việc có nhiều triển vọng, đồng nghiệp hợp gu… ban đầu, giờ đây, nó gom tất cả lại vào một khung chữ “có một nơi để làm việc ổn định”.

Tự an ủi bản thân rằng cứ bắt đầu lại từ đầu, có khi cũng tốt, từ từ rồi với năng lực của mình, mình sẽ nhanh chóng tiến thân, nâng cấp chính mình lên thôi. Nhưng dường như, lời tự thoại với chính mình ấy không đủ sức kéo tinh thần nó vực dậy. Nó mỏi mệt và chán chường. Hai ngón tay đang lả lướt trên bàn phím không còn để chỉnh lại Thư xin việc nữa, mà chúng đang liến thoắng đánh loạn xạ các mặt chữ, khiến cho màn hình hiện lên một dòng ký tự dài ngoằn, không ý nghĩa.

Ôm những suy nghĩ cố chấp đó vào lòng, nó bất chấp mọi thứ, ngày đêm miệt mài trên máy tính tìm việc.
  • Em bỏ bớt cái tôi của mình đi được không? Bố mẹ anh đâu có xem thường gì em, ai cũng đều biết em đang cố gắng tự lập. Em để anh nói bố mẹ xin việc cho em, dù gì cũng là đất khách quê người. Em phải thương em chứ!

Câu nói của chồng như đang lôi tuột bộ lòng đầy nút thắt của nó phơi ra ngoài vậy. Bị chồng bắt trúng tim đen, nhưng cũng chạm vào cục đá tự ái to đùng đang ngự trị bên trong nó. Nó không nói được lời nào, chỉ nhắn đáp trả gọn lỏn “để em tìm thêm trước đã”. Thật ra, ngay lúc này, sau bao mệt mỏi chờ đợi hồi âm của các công ty mà nó gửi đơn tới, nó đang thật sự muốn được giúp đỡ. Nhưng cái bản ngã khốn nạn lại luôn reo hò những câu ca giả tạo, mặc lên mình chiếc áo thất vọng về nó và thì thầm với nó rằng: “Chẳng phải mày luôn tự tin vào chính bản thân mình hay sao? Sao giờ phải trông cậy vào người khác? Chẳng phải mày luôn muốn khẳng định bản thân mình không cần ai khác hay sao? Sao giờ đây trông thảm bại đến thế?”

Nó thật muốn bắn cho cái tên bản ngã đó vài phát súng để hắn nằm im xuống, không nói gì hết, để cho nó có được việc làm và thoát khỏi cái cảnh bế tắc ở nhà như vậy ghê gớm! Nhưng biết làm sao được, chính nó mới là nguyên nhân chính cho phép con ma quỷ quái đó xâm chiếm tâm hồn và lý trí. Muốn thoát ra, chỉ có dẹp bỏ. Muốn dẹp bỏ, chỉ có quay về với mẹ để mẹ gõ đầu thông não cho nó, mà ngặt, đường về nhà xa đẩu đầu đâu!

Đó, chỉ mỗi việc tìm việc ở một nơi xa lạ thôi, cũng làm nó nhập nhằng suy nghĩ như vậy rồi! Bản chất vốn quá nhạy cảm với những chuyện nhỏ nhặt ở đời, nó đâm ra cảm giác không ưa nổi đối với mảnh đất mà nó đang đứng trên và cố gắng kết thân.

Sau chuỗi ngày thất vọng trong lúc tìm việc, hôm nay, nó quyết định đóng laptop lại và đi uống trà sữa. Tự mình tìm một quán yên ả một chút và ngồi đó thôi, thả rong cho lý trí đi chơi, chẳng buồn nghĩ suy thêm một điều gì nữa. Thể như nếu nghĩ thêm một vấn đề nào nữa, đầu nó sẽ nổ tung ra vậy. Bởi lẽ, vốn dĩ trái tim ưa bộn bề của nó đã hay phóng đại những chuyện đang xảy ra rồi!

Thật may là ở mảnh đất ngỡ như không hòa thuận với nó này, có một quán trà sữa khiến bụng nó ưng hết sức. Không phải vì trà sữa quán làm ngon, mà là vì cảnh ở quán giống quê nhà của nó quá. Vừa thấp thoáng thấy không khí trong lành phía bên trong quán, nó tấp xe vào ngay và tìm cho mình một vị trí đắc địa. Nó ngồi vắt vẻo lên chiếc ghế cao, đưa hai tay chống dưới cằm, gương mặt ngước hẳn lên trời như muốn hứng trọn cơn gió mát lành vừa thổi qua, đầu nó nghiêng ngả qua lại… ngắm mây. Nhìn đám mây trắng trên nền trời xanh ngắt hôm nay, nó nhớ mẹ quá chừng! Nhớ cái lúc ngây thơ định hình cho những đám mây trên đầu, nhớ những ngày muốn thì cứ sà vào lòng mẹ mà khóc nức nở, kể chuyện bị cuộc đời bắt nạt.

Nó say sưa sống lại những ngày thơ ấu ở nơi đất lạ này, chẳng màn thế sự xung quanh. Quán này còn ăn điểm trong lòng nó vì sự vắng vẻ và tĩnh lặng đến đê mê – nó say đắm cái sự yên lành của cuộc đời đến như thế.

atwin
Nhìn đám mây trắng trên nền trời xanh ngắt hôm nay, nó nhớ mẹ quá chừng!

“Toang – tiếng rơi vỡ của ly trà sữa trên bàn khiến nó giật nảy mình, kéo nó trở về thực tại. Nó vừa lỡ tay húc chỏ vào ly, khiến chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành. Trong lúc say sưa với mây trời, nó đâu có để ý đến khoảnh khắc chị chủ quán mang ly trà sữa ra cho mình. Thấy nó đang tập trung phiêu du, chị cũng tinh tế để cái ly sát cạnh bàn và lặng lẽ vào trong quầy. Vậy mà sự hậu đậu của nó cũng có thể phá vỡ sự tinh ý kia của chị.

Nó nhanh chóng nhảy xuống ghế và nhặt từng mảnh thủy tinh đã vỡ vụn. Thấy chị chủ quán mang cây chổi ra để dọn, nó đỏ mặt xin lỗi tới tấp. Đối diện với gương mặt ngượng vì sự vụng về của nó, là một nụ cười không thể hiền từ, khả ái hơn của chị chủ quán.

  • Không sao đâu em, sơ ý thôi mà! Chị làm cho em ly trà sữa khác nha.
  • Dạ chị, em xin lỗi chị nhiều!
  • Một cái ly vỡ cũng chẳng đáng là bao. Nhưng em thấy không, đổ hết cả trà sữa lẫn những topping lên mặt đất rồi kìa. Mặt đất còn không giận em thì chị trách em làm gì. Chị thấy em không giống người địa phương ở đây, có phải em đang nhớ nhà không?
  • Dạ, dạ… sao chị biết hay quá vậy?
  • Đâu có, chỉ là em biểu hiện rõ quá thôi! Hihi. Mảnh đất này nhỏ lắm, em sẽ sớm làm quen với nó thôi!

… Em thấy không? Khi em đổ nước vào mặt đất, đất vẫn yên lặng cam chịu, thấm hút dần rồi, lọc bớt đi và biến hóa những cặn bã còn lại thành những mạch nước trong lành. Dù em có đạp lên đất bao nhiêu lần, đất vẫn chỉ một kiểu bình thản đáp lại vậy thôi. Sống phiêu du như mây trời có thể sẽ dễ, nhưng sống an lành như đất mới thật sự khó. Chị chúc em bình tâm đón nhận những thay đổi mới trong cuộc sống của mình nhé.

  • Dạ…

Vẫn còn ngẩn ngơ nhìn và chăm chú như bị hút trọn vào từng câu từng chữ của chị, nó chưa biết phải phản hồi sao cho đặng thì lại được tặng thêm:

  • À, chắc em đã nghe câu nói này chứ:

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở,

Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn!”

… nếu chưa nghe thì nay chị tặng em đó. Chỉ cần em nhìn xuống đất, sẽ thấy được con đường mình đi…

Trời ơi! Chị ấy như một ông bụt xuất hiện trong lúc cô bé lọ lem đang loay hoay không biết làm gì với những thay đổi đột ngột trong cuộc đời mình vậy.

dạ lia lịa và nắm lấy tay chị thay cho một lời cảm ơn chân thành nhất. Chắc chắn, quán trà sữa quê mùa đầy hơi đất và màu mây trời này, sẽ trở thành quán ruột của nó trong những tháng ngày sắp tới. Chị hiền và chân chất như mặt đất vậy, đã khắc sâu vào lòng nó một hình tượng không thể phai đi đâu được.

Sống phiêu du như mây trời có thể sẽ dễ, nhưng sống an lành như đất mới thật sự khó.

Sau buổi trò chuyện đầy ân tình giữa hai người-lạ-mới-quen đó, nó tiếc nuối dắt xe ra, về nhà kẻo bố mẹ chồng trông. Ra tới cổng rồi nó mới nhớ rằng mình chưa biết tên quán. Lúc tìm thấy quán này, nó bị hút hồn bởi cảnh sắc quê nhà mà không quan tâm đến chiếc bảng đề tên quán treo trên cây dừa cao ngoài cổng – Đất nhà – đến cái tên cũng mộc mạc như vậy, yêu đến thế là cùng!

Tối hôm ấy, chồng nó về nhà. Nó kể về cuộc hội ngộ cho chồng nghe một cách hăng say, anh cũng đáp lại nó bằng sự im lặng chú tâm vào câu chuyện. Anh không muốn cắt ngang mạch cảm xúc của nó, để tuôn trào ra sẽ thoải mái hơn nhiều. Nói xong một đoạn, nó chẳng nghe anh bình luận gì cả, chỉ thấy khuôn miệng anh nhoẻn cười, tuy có chút mơ hồ khó hiểu, nhưng ấm áp lạ thường.

Thì ra, chồng nó cũng sống chan hòa và nồng nàn như mặt đất vậy.

Một tuần sau đó, nó nhận được một công việc không thể ưng ý hơn trong ngành xuất bản – ngành mà nó vẫn đam mê và khao khát được thuộc về. Nó vui mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui lần này không còn được bao phủ bởi những tự cao thời trẻ nữa, mà nó được lấp đầy bởi sự biết ơn đối với những người đã giúp nó sống dễ dàng hơn, chân thành hơn.

Ngày đầu tiên đến cơ quan, nó thấy trên bàn một tấm thiệp nhỏ. Phía sau tấm thiệp là cả một bầu trời bình yên và hạnh phúc:

“Bạn buồn? Bạn tuyệt vọng? Bạn căng thẳng? Hòn đá ngông cuồng trong bạn muốn đập tung tất cả? Bạn hãy tìm một đứa trẻ và ngồi nghe nó. Đôi mắt, nụ cười, bàn tay nhỏ xíu lấm láp, đôi chân nhỏ nhắn đen nhẻm bùn đất, mái tóc cháy vàng… tất cả sẽ làm vết thương bạn dịu lại, nó cần một thời gian để lành, nhưng sẽ chẳng có gì mát và ngọt như chơi, trò chuyện với một bé con.

Anh mượn lời văn của Nguyễn Ngọc Tư gửi tặng em, chúc cho vợ anh những tháng ngày an yên và hạnh phúc với mảnh đất đã cùng anh lớn lên.

Yêu em.”

 

Người nó lâng lâng – Hạnh phúc nào hơn? Khi buông bớt cái tôi của mình, nhìn xuống đất, người ta sẽ dễ dàng tìm thấy con đường để đi.

Chẳng phải vì những lần trăn trở tìm lối đi như thế mà người ta trưởng thành hơn sao?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm