Sáng nay mẹ phải đi làm lại rồi, sau một tuần dịch bệnh ở nhà cùng con và không thể nghỉ thêm được nữa. Mẹ dậy sớm một xíu xiu để ghi lại chút cảm xúc của mình khi vượt qua nhiều rào cản để quyết định đi làm trở lại.
Mẹ làm ở công ty Thang máy Schindler, nơi mà có rất nhiều cô bác đồng nghiệp giỏi giang, dễ thương và đồng cảm. Mẹ được nghỉ thai sản 7 tháng, và xin nghỉ thêm 2 tháng không lương, vậy là vừa qua Tết Nguyên Đán 2020, mẹ phải đi làm. Thế là mẹ quyết định cho các con đi học. Đây là một quyết định khó và mẹ tin là nó đúng đắn các con à.
Các con chỉ mới 9 tháng tuổi thôi, nếu hiệu chỉnh ngày sinh của em bé sinh non, thì chỉ mới 8 tháng, vậy mà mẹ đã nỡ đành lòng cho các con nhập ngũ rồi. Truyền thông đưa lên nhiều tin tức về bạo hành trẻ em ở nhà trẻ, về những vụ em bé gặp nạn ở trường, về tấm lòng và nhân cách của những cô giáo mầm non,… mẹ cũng sợ và thương con dữ lắm!

1. Chuẩn bị tâm lý cho cả gia đình

Việc đầu tiên để cho các con đi học được suôn sẻ, mẹ phải thuyết phục bố con, ông bà nội và ông bà ngoại. Đây là việc không hề dễ dàng tí nào, việc nghĩ ra câu từ thuyết phục cả nhà cho các con đi học mà không làm phật lòng ai đã làm hao tốn của mẹ bao nhiêu đêm. Thấy vậy mà người khó chấp nhận nhất lại là bố các con, bố sợ hai con còn nhỏ sẽ dễ bị bệnh, bố sợ hai con nhớ bố mẹ, sợ hai con khóc nhiều, tội nghiệp hai con…

Mất hết cả tháng trời mới kéo bố con về cùng phe với mẹ trong vấn đề này được. Tiếp tục thôi, đi nói chuyện và kéo thêm đồng minh là ông bà nào!!!
Ông bà ngoại thì tin mẹ, muốn để mẹ tự quyết, nhưng vẫn xót cháu. Cứ mỗi lần thăm các con là “Ôi thôi, nhỏ xíu mà đi học rồi! Thương quá đi!” . Mẹ im lặng rồi cho qua, nói chuyện khác, đánh lạc hướng ông bà, rồi thôi. Với ông bà ngoại thì mẹ dễ dàng hơn, vì mẹ đã được lớn lên 25 năm trong vòng tay ba mẹ mình mà.
Ông bà nội cũng không quá khó khăn như bố các con, cũng phải sau vài lần nói chuyện ông bà nội mới đồng ý. Vào ngay dịp Tết, mẹ và các con ăn Tết ở Long An gần 1.5 tháng, và ông bà nội có ý định gửi con ở Tân An trong 1 tháng nghỉ đó để các con làm quen môi trường mới, mẹ cũng đã định xuôi theo ý đó rồi. Nhưng có một tháng thì ăn thua gì con nhỉ, lại lên Sài Gòn, lại đổi môi trường, lại bắt đầu lại từ đầu, nên thôi, mẹ giữ các con lại bên mình, đợi sau Tết lên lại thành phố rồi gửi luôn.

Ông bà nội cũng xót con còn nhỏ nên hay tội nghiệp các con. Mẹ cứ im lặng, lâu lâu vui vẻ sẽ nói ra các lý do hợp lý. Mẹ con mình may mắn, vì ông bà nội ngoại rất hiểu, cảm thông, yêu thương và tin tưởng ở mẹ.

2. Chọn trường, chọn lớp, chọn cô

Đến khâu chọn trường, chọn trường nào nhận em bé chưa được 12 tháng tuổi, chọn trường nào có cô giáo hiền, có bạn bè vui, có cơ sở vật chất ổn định, có chương trình giáo dục sớm cho các con. Mẹ lân la dò tìm những trường gần khu nhà mình ở, những trường công mà mẹ thích chỉ nhận em bé trên 12 tháng, có trường tư nhận bé nhỏ thì lại không có camera.

Nhờ dì Hạnh – đồng nghiệp Schindler của mẹ tìm phụ, mẹ tìm được trường Mầm non Hạnh phúc ở đường Đồng Đen, cách nhà mình tầm 4km, vậy là mẹ quyết định đến trường tham quan. May thay mọi thứ đều ổn ở trường này, ngoài việc cách nhà hơi xa một tí. Vậy là, Mầm non Hạnh phúc Đồng Đen đã trở thành ngôi trường đầu tiên của các con.


Về những ngày đi học của các con, đó là một chặng đường dài mà mẹ nhất định sẽ kể các con nghe. Giờ thì mẹ tin rằng quyết định cho các con đi học sớm đã dần chứng minh tính đúng đắn của nó.


– Các con đi học được cô giáo thương yêu, tất nhiên sẽ không bằng mẹ, nhưng sẽ lý trí hơn mẹ. Các con được cô đón chào, cho ăn ngày 3 bữa, ngủ đúng giờ đúng giấc và mỗi giấc kéo dài hơn ở nhà, các con có bạn bè dù chưa thân quen để cùng chơi đùa, nhưng các con đã nhận biết rằng, ở nơi đó chỉ có cô và bạn, không có mẹ, vậy là chỉ mới 3 ngày đã làm quen được với môi trường đó.


– Mẹ cho các con đi học, ở nhà xem Camera suốt để đảm bảo không bỏ lỡ khoảnh khắc nào của các con. Mẹ làm được khối công việc nhà không tên, và yên tâm hơn khi chuẩn bị đi làm. Mẹ nhớ các con nhiều hơn và mong chờ tới chiều để đón các con về trong vòng tay mình, yêu thương, ôm ấp. Nếu ở nhà với các con cả ngày như thế, yêu thương đó sẽ không còn khoảng trống cho mẹ thở và sẽ làm mẹ kiệt sức, sẽ tội nghiệp các con hơn.

– Ở trường, mẹ tin các con sẽ tăng kỹ năng xã hội của mình, sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn ngoài mẹ. Mọi người vẫn thường bảo, “tụi nó nhỏ xíu thì biết gì”! Còn mẹ thì tin, các con biết tất cả, nhất là cảm xúc của bản thân mình, chỉ là chưa nói được mà thôi.

– Việc ở trường dễ bị bệnh hơn là điều dĩ nhiên, vì các con giao tiếp với nhiều người hơn. Thế nhưng, với mẹ, các con cần bị bệnh để tăng đề kháng trong người, để có đủ vi khuẩn trong cơ thể mà chiến đấu với bệnh tật khi lớn hơn. Mẹ cần buông lỏng vòng tay mình một xíu, để thắt chặt hơn tình mẹ con mình và sức khỏe của các con.

Rồi sau này sẽ còn có lúc con chuyển trường, mẹ chuyển công tác, sẽ còn có nhiều thay đổi nữa, mẹ sẽ còn thay các con đưa ra nhiều quyết định hơn, mẹ hy vọng tình yêu mẹ dành cho các con sẽ dẫn mẹ đi đúng hướng, để đưa ra những thay đổi tốt đẹp nhất cho cả mẹ con mình.
Giờ, các con nghỉ ở nhà tránh dịch Corona nha, mẹ chuẩn bị đi làm đây!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm