Dạo gần đây, khi lướt nhanh qua những cộng đồng phát triển bản thân trên mạng xã hội, tôi thấy người ta hay hỏi nhau rằng: “Dấu mốc nào là đáng nhớ nhất để tạo nên những chuyển hóa trong cuộc đời bạn?”

Tôi thấy câu hỏi này hay quá chừng, nên hôm nay mang ra đây để cùng bạn đàm đạo với nhau. Hữu duyên gặp mặt tại đây, ngay góc vườn bé nhỏ với những điều bình dị đơn sơ này, mời bạn cùng tôi nhâm nhi chút trà và bàn luận với nhau về một cột mốc lịch sử của chúng ta, bạn nhé! 

Trải qua một chặng đường, hết nửa đời người, tôi cho rằng việc trở thành một người mẹ là cột mốc lớn nhất trong đời tôi. Tôi thay đổi hoàn toàn bạn ạ! Từ một cô gái với nhiều tham vọng lợi danh, tôi thu mình, gói ghém thế giới lại, chỉ còn gọn lỏn trong đôi mắt của những đứa trẻ và những điều bình dị quanh mình. Cũng từ đây, tôi tiếp nhận nhiều hơn những pháp sống lành lặng, những tư duy giản đơn nhưng cũng rất đỗi sâu sắc, khiến tôi thấy bản thân mình trọn vẹn hơn và nhân sinh cõi đời này, suy cho cùng cũng không quá khắc nghiệt. 

Từ ngày sinh con, tôi cũng chẳng còn mơ mộng về những điều viển vông, những thứ thuộc về mây trời xa tầm với. Thỉnh thoảng, tôi có ngắm nhìn chúng một chút, để xoa dịu tâm hồn vào những ngày xanh xao. Nhưng rồi cũng quay lại mặt đất, nhặt từng ngọn cỏ nhành hoa làm niềm vui, lấy nụ cười trẻ thơ làm bờ an để những cố gắng neo đậu. Kể từ đó, tôi thấy mình bớt chông chênh. Kể từ đó, tôi nhận ra đôi chân đã nhiều phần vững vàng hơn, chẳng còn muốn bay nhảy lung tung và đợi chờ té ngã. 

Khi chân đã vững, tôi cắm rễ chiếc lòng cằn cỗi vào sâu lòng đất, tuy vẫn nhận nhiều bão tố ập đến, nhưng không hề lung lay, suy suyển. Tôi thấy mình đủ an toàn để bảo vệ các con, để chồng yên tâm trở về và để mọi người xung quanh cảm thấy đủ bình yên để dựa dẫm. 

Một trong những nhân tố cốt lõi tôi chọn để vun dưỡng cho tâm thế vững vàng của mình, chính là chiếc kiềng pháp 4 chân – Đất, Nước, Gió và Lửa. Tôi bắt mình sống hiền lành như mặt đất, mềm mại như nước, uyển chuyển như gió và mạnh mẽ như ngọn lửa hừng hực cháy. Suốt 5 năm qua, 4 cách sống này đã ăn sâu vào con người tôi, giúp tôi vững vàng trước những bão giông. 

Để tôi nói sâu hơn một chút về 4 pháp sống của mình nhé!

  1. Sống như đất – bao dung tất cả

Tôi từng viết một bài tản văn và đặt tên là Sống như mặt đất, có mặt trong cuốn sách Có ai ở đó không!. Trong đó, tôi kể chuyện một cô gái chênh vênh thời gian đầu khi về đất khách làm dâu. Khi mông lung vô định, cô tình cờ được tiếp cận với pháp sống này từ một người chủ quán chân chất, quê mùa. Tôi cũng muốn được sống như thế, đang sống như thế và sẽ mãi sống như thế, sống như mặt đất tuy nhiều phần sỏi đá, nhưng lại bao dung tất cả.

Lòng đất rộng thênh thang, tâm đất hiền hòa chứa đựng vô vàn những sản vật quý báu của thiên nhiên. Đất thấm đẫm nắng mưa, thấm cả muộn phiền của con người. Đất không màn bị người đời dẫm đạp, tạt đổ. Đất chẳng gồng mình chống chọi những nghịch duyên. Đất chỉ là đất, cứ lặng lẽ mà trường tồn. 

Và bạn thấy đấy, đất đắt giá vô cùng, phải không? 

Tôi đùa thôi. Tiền tài quả thật quan trọng, nhưng tôi không muốn mang những thứ nghiệt ngã, khô khan ấy vào bàn trà thong dong của mình. Ở đây, chúng ta chỉ nên thoải mái trò chuyện, thoải mái sống một cuộc đời thoát ly vật chất, danh vọng, nhé!

Đất không đắt ở mặt vật chất, bởi suy cho cùng, tiền bạc cũng chỉ là thứ viển vông không thể tồn tại mãi. Đất đắt ở tấm lòng, ở bản chất, ở giá trị cốt lõi mãi vĩnh cửu theo tháng năm. Đất nâng đỡ con người, nâng đỡ muôn vật. 

Lời Đức Phật dạy lúc La Hầu La 17 tuổi rằng: “Này La Hầu La, con hãy học cách hành xử của đất. Dù người ta có đổ hay rải lên đất những thứ tinh sạch và thơm tho như hoa hương, nước ngọt, sữa thơm…, hoặc những thứ hôi hám và dơ dáy như máu mủ, nước tiểu, phân rác…, thì đất cũng tiếp nhận những thứ ấy một cách rất thản nhiên, không vướng mắc, tự hào, cũng không oán hờn, tủi nhục… Tại sao? Tại vì đất là địa đại có dung tích rộng lớn, có khả năng tiếp nhận và chuyển hóa.

Nếu tâm con rộng lớn vô lượng như đất, thì con cũng có thể tiếp nhận và chuyển hóa tất cả mọi bất công, oan ức… và những thứ ấy không thể làm cho con buồn tủi và khổ đau.”

Bạn thấy đó, có gì mãi trường tồn như đất? Có gì mãi hiền lành như đất? Có gì mãi giàu có như đất? 

  1. Sống như nước, dung hòa tất cả

Nếu sống như mặt đất là điều tôi nhận ra và bắt đầu theo đuổi những ngày sau sinh, thì việc luyện cho tâm thân mình uyển chuyển như nước lại là những khát khao ngày còn trẻ dại. Tôi hy vọng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn có thể giữ mãi bản chất của mình. Nước có thể đóng vai bất kỳ hình hài nào chứa đựng nó. Nước có thể chảy từng dòng như con suối nhỏ, đổ ào ạt như ngọn thác to, bình lặng êm đềm trên sông nhưng cũng có thể bao la rộng lớn như biển. Nước có thể mang dáng dấp một chiếc chai, một cái ly, cũng có thể hóa thành hình một vỏ ốc, một gáo dừa. Dù ở đâu, dù trong hình hài nào, nước vẫn là nước mà thôi. Và nó hòa tan tất cả, dung hòa tất cả. 

Lời Phật dạy cũng có câu: “Này La Hầu La, con hãy học cách hành xử của NƯỚC. Dù người ta có đổ xuống nước những chất thơm tho, đẹp đẽ…, hoặc giặt rửa trong nước những thứ dơ bẩn, hôi hám…, thì cũng không vì thế mà nước bị vướng mắc, tự hào, hoặc cảm thấy oán hờn và tủi nhục… Tại sao? Tại vì nước là thủy đại có dung tích rộng lớn, có khả năng lưu chuyển, có thể tiếp nhận và chuyển hóa tất cả những gì đã tiếp nhận.

Nếu tâm con rộng lớn bao la vô lượng như nước thì con cũng có thể tiếp nhận và chuyển hóa tất cả mọi bất công, oan ức… và những thứ ấy sẽ không thể làm cho con đau khổ và buồn tủi.”

Nhắm mắt lại và tưởng tượng, lòng mình mềm mỏng và đủ đầy, mình hóa giải bao nhiêu chất độc mà cuộc đời đổ vào, hòa tan và cho chúng nó lặng lẽ biến mất. Vậy chẳng phải lòng mình trong veo như thuở sơ khai sao? Khi suối lòng thuần khiết như thế, đối với cuộc đời, chẳng phải là tinh khôi, là đáng sống hay sao?

  1. Sống như gió – thổi bay tất cả

Còn gió thì sao nhỉ? Sống như gió là sống như thế nào?

Phật dạy rằng, sống như gió là để tâm rộng mở, thổi bay tất cả những muộn phiền, và… cả những niềm vui. 

Dẫu biết rằng hỉ nộ ái ố là những cảm quan cần thiết ở nhân sinh này. Ta sống, nên ta sẽ vui sẽ buồn, sẽ hạnh phúc, sẽ khổ đau. Nhưng đừng vướng chấp vào bất kỳ một cảm xúc nào quá lâu. Vô thường là quy luật vĩnh cửu, là điều bất diệt, bất thành bất hoại. Chẳng có điều gì trên đời này là tồn tại mãi mãi. Vậy nên, hãy để mọi thứ tự nhiên, thoáng qua như gió, đến và đi chẳng chút muộn phiền. 

“Này La Hầu La, con hãy học cách hành xử của GIÓ. Gió có thể tiếp nhận, thổi đi và chuyển hóa mọi mùi hương…, dù thơm, dù thối mà không bị vướng mắc, tự hào, buồn khổ, hay tủi nhục… Tại sao? Tại vì gió là phong đại có dung tích rộng lớn, có khả năng di động phi thường.

Nếu tâm con có khả năng chuyển hóa và di động, thì con cũng có thể tiếp nhận và chuyển hóa tất cả mọi bất công và oan ức… mà kẻ khác trút lên con và những thứ ấy không thể nào làm xáo trộn được sự bình an và hạnh phúc trong con”.

  1. Sống như lửa, thiêu đốt tất cả

Và lửa nữa, sống như lửa để đốt cháy mọi tàn tro, mọi xúc cảm. Pháp này sinh ra cũng quy vào định luật bất biến của cuộc đời: Vô thường. Nhưng chúng ta có thể tận dụng pháp này để vượt qua những ngày giông bão thật lớn. Đốt cháy hết phiền muộn, lo âu, hết những điều tiêu cực rải rác trong lòng. Những gì khiến tâm bạn chật chội, hãy đốt sạch đi, và cho gió cuốn bay tất cả. 

Lửa tuy trông dữ dội, nhưng chúng ta nào có thể sống thiếu lửa. Lửa nung nấu tinh thần, lửa làm nên những bữa ăn ngon. Lửa cũng cho ta những ngày ấm áp. Vậy nên, mong bạn đừng sợ. Hãy sống như lửa, hãy thiêu rụi hết những tàn dư phàm trần, để hướng đến cuộc đời bình an. 

“Này La Hầu La, con hãy học cách hành xử của LỬA. Lửa có thể tiếp nhận và đốt cháy mọi thứ, dù là những cái xấu dơ bẩn…, lửa cũng không vì thế mà cảm thấy tủi nhục, buồn khổ, chán chường. Tại sao? Tại vì lửa là hỏa đại có dung tích rộng lớn, có khả năng thiêu đốt và chuyển hóa tất cả những gì người ta đem tới.

Nếu tâm con không kỳ thị, không vướng mắc, con cũng có thể tiếp nhận và chuyển hóa tất cả mọi bất công, oan ức … và những thứ ấy sẽ không thể nào làm xáo trộn được hạnh phúc và bình an trong con.”

Tôi theo đạo Phật là sự thật. Nhưng không phải vì thế mà tôi thích hay thấm những lời triết lý này. Thiết nghĩ, nếu bản thân chẳng thuộc đạo giáo nào, những lời trân quý trên cũng quá đỗi ý nghĩa đối với tôi, một kẻ say sưa mưu cầu bình an giữa cuộc đời nhiều giông bão này. 

Tâm không phân biệt, tâm không kỳ thị, tâm không vướng mắc, tâm rộng lớn, tâm tiếp nhận và chuyển hóa được mọi thứ một cách tự nhiên. Thật lòng thì, tôi đã sống được như đất, như nước, như gió, như lửa đâu! Nhưng tôi vẫn đang hướng về chúng, tôi đang tu tâm và điều chuyển cuộc đời mình như chúng. Không vướng víu điều gì. 

Tất cả mọi thứ, tôi đều học được từ sau khi sinh con. Khi mang những đứa trẻ vào đời, hơn ai hết, tôi mong chúng đều được bình an mà lớn lên, vững vàng mà chống chọi. Bởi trong nhân thế này, chúng chẳng thể nào sống mà không đối mặt với khó khăn. Chỉ mong bản thân có thể vững vàng làm điểm tựa, để gia đình, các con và nhân sinh xung quanh mình cũng theo đó mà nương ở cuộc đời.

Nào, giờ đến lượt bạn, mời bạn nhấp nháp chút trà và kể tôi nghe những pháp sống thường ngày của bạn, nhé! 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm