“Vào một chiều chạm tối, tôi đứng trước mái hiên nhà đứa bạn thân, chờ cho cơn mưa phùn ngớt đi để trở về nhà sau cuộc trò chuyện kéo dài nhiều giờ. Song, mưa không ngớt, từng giọt trong vắt cứ lã chã rơi xuống mặt đường, đọng lại thành những vũng nước lớn. Tiếng mưa khiến cho kẻ mang lòng nhiều tâm sự như tôi cảm thấy thời gian như dần chậm lại. Tôi vô thức ngắm nhìn mọi vật xung quanh, để ý từng chuyển động nhỏ của chúng, và nhận ra nhịp tim mình đang thổn thức khi cái khung cảnh rất thơ đang bày ra trước mắt. Nếu buộc phải gọi tên cho khung cảnh ấy, nhất định tôi sẽ thốt lên hai từ “hoài thu”.

Có một cây lộc vừng tĩnh lặng. Đang độ cuối thu đầu đông nên lá lộc vừng dần chuyển sang màu cam vàng. Đâu đó vẫn còn đan xen những chiếc lá xanh chưa chuyển mình, hay những chiếc đã sạm khô sau vòng đời nỗ lực sống. Tất cả đều lặng yên. Chỉ những giọt mưa là đang chuyển động . Không gió, không sương, chỉ có ánh trăng vắt nhẹ đầu cành, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp đến lạ thường. Từng giọt mưa phun xuống, tưới ướt đẫm những chiếc lá lộc vừng mới và cũ. Vậy mà chúng không mảy may rung động. Những chiếc lá lạnh lùng đến nghiêm người, làm tôi bất giác cảm nhận dường như thời gian đang đứng yên. 

Tôi tự hỏi, liệu lòng người đang buồn nên cảnh tức buồn theo, hay do cảnh u sầu kéo theo lòng người lãnh đạm? Dù sự thật là gì đi nữa thì vẻ đẹp ấy cũng đã đọng lại trong tôi một nốt lặng khó lòng phai nhòa.

Nguồn: unsplash.com

Một vài người hỏi làm sao tôi có thể nhớ như in những khung cảnh tuyệt đẹp đó. Tôi không có bí quyết gì đặc biệt, chỉ mặc nhiên quan sát mọi vật bằng ánh mắt đa cảm, cảm nhận bằng trái tim chân thành và viết lại với tất cả tình yêu. Dường như, đó là một kiểu hạnh phúc giản đơn của tôi – một con người yêu chữ.

Thật may mắn khi được cuộc đời ưu ái, ban tặng chút khả năng làm bạn với chữ nghĩa. Viết giúp tôi vẽ lại những khung cảnh dao động lòng người bằng lời văn của mình, có hồn, có cảm xúc, rồi để lại dấu ấn. Cứ thế, theo một cách tự nhiên, chữ nghĩa đã dìu tôi vào con đường viết lách chuyên nghiệp. Thật chẳng ngờ, khi đã quyết định nghiêm túc làm việc với đam mê này, tôi lại nhận chân thêm những niềm hạnh phúc đơn sơ khác, hiện hữu ngay trong từng khoảnh khắc sống mỗi ngày.

 

  • Con chữ đã bồi đắp phù sa cho tâm hồn

Nguồn: unsplash.com

Người đời thường nói, người làm nghề viết là những đứa trẻ đã từng và đang bị tổn thương. Bạn, tôi và cả những cây viết khác đều có những nỗi buồn, những vết thương và những câu chuyện không muốn nhắc đến. Chúng ta khao khát được xoa dịu, được lấp đầy những khoảng trống ấy. Vì vậy chúng ta đã tìm đến viết. Viết để vẽ ra một khoảng trời ta hằng mong ước, tạo nên những thứ tình cảm ta vẫn luôn trông đợi và bồi đắp những mảnh tâm hồn đang bị khuất lấp.

Niềm hạnh phúc đơn sơ của một người viết chữ có lẽ là đây, tự tay mình vun đắp một cuộc sống đầy đặn, ý nghĩa hơn.

 

  • Viết để tỏ bày tâm sự thay cho lời nói còn nhiều vụng về

Nguồn: unsplash.com

Đã bao giờ bạn cảm thấy bế tắc khi dù rất muốn bày tỏ những suy nghĩ đang rạo rực trong tâm nhưng lại chẳng thể thốt thành lời? Phải chăng nguyên nhân của việc này là xuất phát từ nỗi sợ, hay do bản thân ta không giỏi diễn đạt tâm tình bằng lời nói? Tôi thuộc trường hợp thứ hai. Việc viết ra nỗi lòng với tôi dễ dàng và hiệu quả hơn so với cách dùng lời nói. Thêm vào đó, khi dàn trải tâm tư ra giấy, tôi được là chính mình nhất, có thể tự do bộc lộ suy nghĩ, có thể sửa chữa hoặc thay đổi từ ngữ, ngữ điệu theo cách mình muốn. Viết quả thật giống như chiếc máy thuật lại nội tâm của con người một cách chỉn chu và vẹn toàn nhất.

Bạn có giống như vậy không? Nếu câu trả lời là có, quả thật, chúng ta đang nợ con chữ những lời cảm ơn chân thành.

 

  • Được viết là được hoàn thành sứ mệnh mà mình đang mang

Nguồn: unsplash.com

Có bao giờ bạn tự hỏi “mình đến thế giới này để làm gì” chưa? Xin đừng xem nhẹ câu hỏi này, bởi câu trả lời của nó chính là kim chỉ nam cho cuộc đời của chúng ta. Giống như nhiều người khác, tôi đến thế giới này để góp một gam màu nhỏ cho bức tranh tươi đẹp của vũ trụ. Thế nên, việc sống cho thật đầy đặn, vẹn tròn là một sứ mệnh cần phải hoàn thành.

Ai trong chúng ta không muốn sống một đời hạnh phúc bên cạnh những người xung quanh? Ai trong chúng ta không muốn lan tỏa những điều tích cực, xoa dịu những vết thương và động viên nhau nhiệt thành hơn với đời? Viết có lẽ là cách tốt nhất, đã và đang giúp tôi hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng này.

 

Chúng ta không thể phủ nhận, viết lách là công việc khó và đau. Trong một đề tài trao trong nhóm luyện viết, thầy của tôi đã đặt câu hỏi xoáy sâu vào nhiều tầng lớp trong suy nghĩ của người viết. “Có điều gì trên đời đau đớn hơn việc thành thật với bản thân? Và có điều gì trên đời khó khăn hơn việc khám phá hết chính mình?”. Quả thật, có mấy ai gặt được quả ngọt mà không trải qua nhiều chông gai? Có gian nan mới thấy được giá trị của những gì mình đạt được, dù là bé nhỏ, nhưng ngọt ngào. Vậy nên, nếu đang cảm thấy đau và khó trong việc viết, đừng lo lắng, bạn không hề cô đơn. Nó cũng là một loại hạnh phúc giản đơn dành cho những người đam mê viết lách như chúng ta.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm