Dạo gần đây, tôi có dịp đụng chạm nhiều đến từ “thanh xuân” – có vẻ đang rất được ưa chuộng trong giới trẻ ngày nay. Tôi cũng chưa hẳn đã quá già, nhưng khi va đập vào 2 tiếng “thanh” và “xuân” ấy nhiều lần, tôi cũng không khỏi giật mình tự hỏi: “Thanh xuân của mình là khoảnh khắc nào trong cuộc đời? Rốt cuộc, nó đã trôi qua hay chưa?”
Tôi 27 tuổi, 1 chồng, 2 con và nhiều công việc. Nhiều lần trong suốt đoạn đời đôi mươi ấy, tôi cho rằng mình già, ít nhất là già hơn so với tuổi thật của mình, hoặc già hơn so với những bạn cùng trang lứa. Tôi cũng chẳng ngần ngại gì che giấu, ngược lại, càng thích thú khi được người khác chốt câu “bà cụ non”. Nhưng trải qua bao nhiêu năm “già nua” như thế, tôi vẫn chưa từng nguôi ngọn lửa hăng say làm việc, hăng say kiếm tiền và tạo ra giá trị cho những người xung quanh mình. Đó có phải là thanh xuân của tôi hay không?
Cũng chưa hẳn. Nhưng thôi cứ làm một cuộc đối chiếu nho nhỏ giữa những suy nghĩ chân quê trong tôi, và những điều mặc định của số đông rộng lớn.
Thanh xuân trong mắt mọi người là những bạn trẻ tuổi, dám khát khao, dám thực hiện và thách thức mọi giới hạn. Tôi cũng từng trẻ tuổi, cũng từng khát khao, từng quyết tâm thực hiện nhưng chưa bao giờ lao mình đi theo những ước mơ lớn. Có lẽ tôi nhát thật. Hoặc bản lĩnh tôi chưa đủ lớn. Tôi chỉ đơn thuần nhận thức rằng, mình té thì không sao, nhưng cú té của mình có thể sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ. Không được. Vậy là thôi, không làm nữa. Nhưng tôi nghĩ, đó vẫn là một đoạn thanh xuân đẹp của một người hơi nhút nhát.
Mọi người thường cho rằng nên tranh thủ thời thanh xuân để xê dịch, đi đây đi kia trước khi bị bó buộc vào hôn nhân, gia đình và con cái. Tôi thì thấy xung quanh mình rất nhiều bà mẹ trẻ dẫn con đi chơi khắp chốn, cùng chồng ngao du bốn phương trời. Thanh xuân trong mắt những người mẹ là khoảng thời gian hạnh phúc ngời ngời bên chồng bên con.
Thanh xuân thì phải cống hiến hết mình cho công việc, đi sớm một chút, về trễ một chút, lương cao một chút, chức to một chút. Nhiều người lao lực miệt mài trong thời trẻ khỏe ấy, cứ nghĩ mình đang tận dụng thanh xuân, nhưng nào ngờ cô gái ấy âm thầm lướt qua mà không nói một lời, chỉ để lại vài nếp nhăn trên trán người ta.
Tôi thì nhận thấy thanh xuân là thước đo của tâm hồn, không phải là một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời. Một bà cụ lớn tuổi nhưng vẫn nghêu ngao hát những lời ca lọng ngọng mỗi sớm, tôi vẫn cho rằng bà còn thanh xuân. Thanh xuân không phải là những câu đối vui của tuổi trẻ, mà còn là những lần hừng hực khởi nghiệp lại lần thứ n của một anh băm tuổi, là những cuộc dạo chơi cùng con của những chị trung niên, … chỉ cần người ta thấy vui thì người ta sẽ cảm nhận được giọt máu thanh xuân trong người mình.
Thanh xuân trong tôi là cảm xúc, là thần thái, là cách tôi hít thở mỗi sớm mai, là những nỗi vui buồn tôi gặt được mỗi ngày, tất cả đều là những chất liệu làm nên cuộc sống đáng trân quý của tôi. Bản thân tôi, tự nhủ phải luôn tạo ra khoảng trời thanh xuân cho riêng mình, và mặc sức mà tỏa sáng trong vùng trời tươi đẹp ấy.