Con à,hôm nay mẹ sẽ kể cho các con nghe hành trình mà chúng ta biết nhau, nhận ra nhau và từ đó sống vì nhau…
Bố mẹ cưới nhau và tận hưởng khoảng thời gian còn son bên nhau khoảng chừng 2 năm, rồi ngày đêm mong chờ các con đến với gia đình mình. Mẹ cũng như bao cô gái khác, chóng mặt với các câu hỏi: “Khi nào lấy chồng?”, “Khi nào có con?”, “Có gì trong người chưa?”, “Công việc ổn không?”, “Lương tháng bao nhiêu?”… Nghe những câu hỏi đến chán và không muốn trả lời này, mẹ càng mong sao có con nhanh nhanh để không phải đối mặt với nó nữa.
Tháng 10 năm 2018, mẹ có linh cảm về sự khác lạ trong cơ thể mình, và quyết định thử xác nhận linh cảm đó có đúng không sau rất nhiều lần thất vọng. 5h sáng hôm ngày 17/10/2018, mẹ thức dậy và làm ngay việc xác nhận đó, bố con cũng dậy theo mẹ. Các con chắc chưa hiểu được cảm giác hồi hộp là như thế nào, hồi hộp tột cùng lại càng không. Hôm đó bố và mẹ đã trải qua cảm giác hồi hộp tột cùng đó, đối với mẹ, chẳng khi nào mẹ quên được cảm giác sáng ngày hôm đó. Que thử hiện lên 1 vạch, rồi… 2 vạch … mẹ mừng khôn tả. Ấy vậy mà vẫn mặt lạnh lùng đưa cho bố xem, làm như mình vừa đạt được thành tích gì đó và chảnh chẹ lắm! Bố con không tin đó là sự thật con à! Bố hỏi ngơ: “Ủa, 2 vạch là có hay không có hở em?”.
Bố hỏi vậy mà mẹ hờn, thật ra thì mẹ không hiểu vì sao mẹ hờn luôn, chắc tại vì bố không thèm quan tâm tìm hiểu, hay bố lại chọc phá mẹ như thường. Mẹ nói, “anh không tin thì thôi” xong không thèm nói chuyện nữa. Lúc đó bố con mới mở mạng tìm hiểu và cười tít cả mắt, chụp hình que thử lại làm bằng chứng, đi khoe với bà nội. 🙂 Vậy là em bé của mẹ đã được 5 tuần tuổi.
Mẹ đã cố gắng chờ để con được khoảng 7-8 tuần rồi đi siêu âm luôn, nhưng lòng nôn nao không chịu được và ngay tuần sau, mẹ đã bắt bố chở đi khám. Lần đầu tiên bước vào bệnh viện toàn những người bụng bự, mẹ vừa lo vừa mừng, từ nay mình sẽ bước sang một cuộc đời mới với cái bụng sẽ bự chành bành như những cô dì ở đây rồi.
Hôm đó, khi đang nằm trên giường siêu âm, chú bác sĩ của Bệnh viện Mỹ Đức báo tin với mẹ rằng “hai đứa nha”, mẹ đã không tin vào tai mình, thật đấy! Mẹ không nghĩ là bác sĩ đang nói mẹ, nên đã hỏi ngu rằng “Em hả bác?”, dù đang nằm dài trên cái ghế siêu âm đó, bác chỉ cười và “uh” nhẹ một tiếng.
Niềm vui kéo dài chưa được 30 phút, khi mẹ vào phòng khám thì bác sĩ Thu Thủy cảnh báo với mẹ, “song thai 1 nhau 2 ối có thể dễ bị truyền máu song thai”. Mặt mẹ đơ ra vì chưa biết hội chứng đó là gì, thì bác tiếp luôn, “tức là 1 thai sẽ cho máu, 1 thai sẽ nhận máu không ngừng nghỉ, nếu bị, cả 2 sẽ đều gặp nguy hiểm”. Eo ơi, bác nói nhiều lắm, mẹ kể không hết được đâu, mẹ bắt đầu xanh mặt và nhận ra một hành trình dài đầy lo âu và hồi hộp đang chờ mình phía trước. Mừng mừng lo lo cứ ập đến hoài không dứt. Mẹ ngập mặt trong hàng đống thông tin từ internet, gia nhập những hội nhóm sinh đôi, truyền máu song thai rồi âm thầm cầu nguyện các con của mẹ sẽ không nằm trong những trường hợp đó. Vậy là cứ cách 2 tuần, mẹ đều đặn đi thăm khám các con. Ơn trời, các con vẫn ổn.
Đến 11 tuần, bố chở mẹ đi khám như thường lệ, đo độ mờ da gáy các con, 1 đứa 3.0, 1 đứa 3.3, làm xét nghiệm gì ta, mẹ không nhớ nữa! Kết quả cho ra các con có nguy cơ bị rối loạn Nhiễm sắc thể 18 và 21, tức là dễ bị bệnh Down và Edward. Bác sĩ Vương Tú Như tư vấn cho bố mẹ đi chọc ối và lấy sinh thiết nhau thai để cho kết quả chắc chắn. Mẹ đã khóc nguyên đoạn đường từ bệnh viện về nhà các con à! May sao có bố con bên cạnh. Bố con nói, nếu kết quả cho ra con bị bệnh thật thì mình vẫn sinh con ra, vẫn giữ con chứ bác sĩ cũng không can thiệp được gì, thì thôi, không chọc ối gì cả. Mẹ tin và nghe theo lời bố.
1 tuần sau mẹ đi khám lại ở BV Từ Dũ, vẫn đo độ mờ da gáy và xét nghiệm lại, lúc này nguy cơ các con bị bệnh đã giảm xuống rõ rệt, mẹ mừng không thể nào tả nổi. Có thể, kết quả tuần trước là do mẹ nóng lòng mà đi xét nghiệm sớm. Vậy là, lời cầu nguyện hằng ngày hằng đêm của mẹ đã trở thành hiện thực, các con được Trời Phật chở che.
18 tuần mẹ đi đến phòng khám riêng của bác sĩ Mỹ Ý siêu âm bất chợt, vì có cơn đau bụng quằn quại nhiều. Bác sĩ siêu âm, khám và kết luận là không sao, nhân đó bác sĩ siêu âm chêm theo 1 câu “cả 2 đứa đều giống ba nha”. Vậy là mẹ biết mẹ sẽ trở thành nàng công chúa duy nhất trong gia đình mình sắp tới đây.
28 tuần thì mẹ đã cảm thấy hơi nặng nề rồi. Mẹ xin nghỉ làm sớm để về nhà nội nghỉ ngơi, dưỡng thai. Về nhà nội thì không được gần bố nên kể từ đó là mẹ con mình cứ tâm tình thủ thỉ với nhau suốt thôi, tới tận bây giờ luôn.
Hôm mẹ được 31 tuần, đi khám định kỳ thì bị nhập viện, vì 2 thằng cu con gò bụng mẹ dữ quá. Bụng mẹ không to lắm nên các con bị bức bách chật chội hay sao í, đạp tưng bừng, rồi gò cao lên khiến mẹ đau và phải cấp cứu. Đợt đó cả nhà 1 phen hú vía, cứ ngỡ rằng các con đã đòi chui ra từ sớm thiệt sớm như thế.
Nằm dưỡng thai tại bệnh viện Từ Dũ được 5 ngày thì mẹ về lại nhà nội. Tịnh dưỡng thêm 2 tuần nữa thì lại thêm 1 phen hú vía nữa. Vừa đi đám cưới cậu Tí về, đường xa nhưng mẹ vẫn ổn. Hôm đó là 30/04/2019, bố chở mẹ đi mua bánh bao ăn, vừa quay đầu xe thì chẳng biết lý do gì cả nhà mình té lăn quay ra giữa đường. May sao lúc đó không có chiếc xe gì đi qua. Bố mẹ mặt cắt không ra giọt máu. Mà buồn cười lắm, mẹ hơi bất ngờ và đau tí nơi mông (vì đập cái mông xuống đường), nhưng vẫn còn bình tĩnh hơn bố con. Bố con sợ lắm, run lắm các con à, sợ mẹ con mình có chuyện gì thôi đấy! Về tới nhà ông bà bác thì bố tức tốc bắt mẹ ra phòng khám gần đó siêu âm. May là không sao, bác sĩ nói các con vẫn ổn. Mẹ thì vẫn quen miệng niệm Phật trong mọi tình huống và rất tin tưởng vào sức mạnh và sự liên kết của mẹ con chúng ta. Mẹ tin là các con không sao.
Rồi vào một buổi sáng Chủ nhật, ngày 05.05.2019, bố chở mẹ đi ăn sáng với gia đình bác Tuấn Thảo, ăn rất vui, trò chuyện rất rôm rả, ăn xong còn đến quán cafe Dynamic của bác Linh uống trà hoa cúc hạt chia, cảm thấy ngon lành làm sao. Về nhà cũng tầm 9h, mẹ nằm nghỉ một xíu và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đang say mê ngủ ngon thì tự dưng mẹ cảm nhận được nước trong người mình chảy ra, mẹ còn ngỡ rằng mình không kiểm soát được bản thân, lại làm bậy trên giường chứ! Mẹ tức tốc vào nhà vệ sinh, nhưng mẹ không kiềm được dòng nước đó, nó tuôn không ngớt, thế là mới chợt nghĩ ra, lẽ nào là nước ối. Ôi! Mang thai 2 con mẹ tìm hiểu mọi thứ trên đời, nhưng lại quên học cách phân biệt nước ối và nước tiểu, đến khi nó ngoài tầm kiểm soát của mình mẹ mới biết, thật là xấu hổ! Mẹ lập tức xuống nói với bà nội, bà nội bình tĩnh trấn an mẹ rồi cả nhà tức tối lên đường vào Từ Dũ.
Mẹ tới bệnh viện tầm 12h trưa, làm thủ tục thăm khám đủ thứ hết, mẹ bình chân như vại, vì biết chắc rằng vỡ ối rồi, sẽ phải đẻ thôi, dù gì cũng đã bàn bạc với bố rằng bố sẽ vào phòng sinh cùng mẹ. Nhưng nhìn ra ngoài, thấy bố con lăn xăn với ông bà, mẹ thấy thương gì đâu! Mẹ bình tĩnh đến khi người ta bắt mẹ nằm lên băng ca, cởi hết quần áo, và đưa vào phòng mổ, lúc đó mẹ mới biết bố không thể đi cùng với mẹ vào trong phòng, và lúc đó mới thấy lạnh người. May sao mà các y bác sĩ và nhân viên của phòng mổ rất dễ thương, vì tháo kính nên mẹ không nhìn thấy rõ gương mặt chú ấy, chú ấy biết mẹ sợ nên trò chuyện trấn an mẹ miết thôi, đến tận khi mẹ được tiêm mũi gây tê tủy sống. Mũi tiêm không đau nhưng làm mẹ lạnh, lạnh run người. Mẹ nghe tiếng mọi người trò chuyện, nghe tiếng dao kéo rạch mổ cơ thể mình, nhưng mẹ không làm được gì hết, chỉ thấy lạnh và chờ nghe tiếng khóc của con.
Một cô y tá nói “Bé trai 1, 2000gram”! Ôi, 1 đứa đã ra rồi, sao mẹ không nghe con khóc??? Mẹ nghe chú kia “Không khóc hở, vậy làm cho khóc đi”. Mẹ không biết người ta làm gì con của mẹ, mà chỉ nghe con é lên 1 tiếng rồi lại thôi. Vài giây sau, “Bé trai 2, 2200gram”. Ôi mẹ vỡ òa, thế là 2 con đã ra đời rồi, thế là mẹ đã chính thức được làm mẹ rồi, thế là đã sinh con ra rồi! Chú ấy sau khi làm vệ sinh cho con, mặc áo cho con, chú xoa đầu mẹ “Chúc mừng em nhé em gái, 2 bé trai ngon lành, đây là bé 1, 2000gram, hun nhẹ nó cái đi, … đây là bé 2, 2200gram, cho hun cái nè”. Vậy là mẹ chạm nhẹ môi mình vào má của con, rồi chảy nước mắt. Rồi chú nói rằng đem con đến khoa sơ sinh, mẹ tịnh dưỡng nhé.
Thế là, mẹ con mình xa nhau gần 1 ngày trời… Mẹ buông lỏng người ra cho ai muốn làm gì thì làm. Giờ mẹ đã quá vui sướng rồi!…