Đến giờ mẹ vẫn tự hỏi, sao mình không được da kề da với con ngay khi con vừa chào đời? Có lẽ do con còn bé quá, nhẹ cân quá nên các cô chú bác sĩ phải đưa các con đi chăm sóc đặc biệt ngay. Mẹ chỉ kịp ngắm nhìn các con được vài giây, hôn nhẹ một cái rồi nằm run trên bàn mổ, chờ bác sĩ khâu vết thương.
Mẹ nằm ở phòng hồi sức lâu lắm các con à! Không mang đồng hồ nên không biết rằng mình nằm từ mấy giờ đến mấy giờ. Mẹ chỉ biết, các cô nằm bên cạnh mẹ được nhận con và về phòng chăm sóc lâu lắm rồi, chờ mãi mà sao vẫn chưa thấy ai gọi tên mình. Người mẹ thì run cầm cập, nhưng y tá lại nói mẹ bị sốt. Mẹ sốt cao nên phải nằm lại theo dõi lâu hơn người ta. Ngủ không được, cứ chập chờn mãi thôi, mong sao được gặp các con càng sớm càng tốt. Nằm trong phòng HSCC, mẹ nghe có vài người mẹ khác bị tiền sản giật, bị tăng huyết áp, đau, rên, la nhiều lắm! Mẹ cũng đau lắm, vết mổ bắt đầu hết thuốc tê, bắt đầu đau đớn rồi, nhất là khi các cô y tá đến nhấn vào bụng để kiểm tra. Đau buốt trời xanh!
Rồi giây phút ấy cũng đến, mẹ được gọi tên, vậy là sắp được về phòng, gặp các con, gặp bố và gặp bà nội, bà ngoại. Mẹ được đẩy ra ngoài, nằm trên băng ca và nghe tiếng khóc từng đứa trẻ đi ngang qua, thầm mong đó là hai bé con của mẹ. Mất hơn 1 giờ sau thì em bé của mẹ mới được đưa đến bên cạnh, mẹ xác nhận thông tin, và nhận con.
Nhưng lúc đó chỉ mới có Willy thôi. Willy được về phòng với mẹ trước, còn Tony vẫn phải nằm ở khoa sơ sinh để được các cô chú bác sĩ chăm sóc kỹ càng, vì con chỉ mới có 2kg khi ra đời mà thôi. Mẹ hơi buồn nhưng không sao, mẹ và Willy về phòng trước, chờ Tony vậy! Willy được đặt nằm giữa hai đùi mẹ, cô điều dưỡng đẩy mẹ con mình băng băng qua các dãy nhà, về tới phòng mình. Điều hạnh phúc lúc này là đã gặp được bố con, bà ngoại, bà nội, mọi người đều đang chờ đợi mẹ con mình. Dường như lúc đó là 1h sáng. Mẹ mừng rơn và cũng tự hào vô cùng, mẹ muốn nói với mọi người rằng “Con/em đã làm được rồi!”.
Những ngày đầu chưa có sữa, nhưng mẹ đã được chỉ dẫn phải cho các con bú liên tục, 2 tiếng 1 lần để kích thích sữa về. Em bé của mẹ nhỏ xíu những cũng đã biết mút sữa tìm thức ăn cho mình. Sữa không về nhiều nên mẹ chịu khó hút sữa, cứ 2 tiếng lại lọ mọ ngồi hút 1 lần, mỗi lần tầm vài phút thôi vì mẹ đau lưng và vết mổ bắt đầu khiến mẹ khó chịu. Sau 2 hôm là sữa bắt đầu về nhiều hơn rồi, từ vài giọt đến vài ml, mẹ mừng lắm các con à, đã có sữa mẹ cho các em bé chiến binh của mẹ rồi.
Ngày hôm sau, cô y tá gọi người nhà lên Khoa sơ sinh đón Tony về. Vậy là em bé dũng cảm của mẹ được về với vòng tay mẹ và gia đình. Bà nội đến đón con. Bà chưa bế con tới phòng thì mẹ đã nghe tiếng bố chạy đến cửa trước, vẻ mặt vui mừng hồ hởi báo “Em ơi, thằng kia nó có cái lỗ nhỏ ở tai, giống anh quá!”. Mẹ cười mừng rơn. Thì ra là Tony có lỗ luân nhỉ bên tai, mọi người đều lấy cái lỗ đó để phân biệt 2 con. Tony có 2 lỗ 2 bên tai, Willy thì chỉ có 1 lỗ nhỏ bên 1 tai thôi.
Hai con giống nhau như đúc, giống đến cả tiếng khóc nhỏ xíu. Bà ngoại thường ghẹo rằng, con nhỏ xíu, phổi chưa nở ra nên khóc như mèo. Đúng thật vậy, vài tháng sau, mọi người đã có thể chiêm nghiệm tiếng khóc vang trời của các con. Đến hôm nay, khi các con đã được 16 tháng rồi, tiếng khóc đó dường như còn dữ dội hơn, đôi khi là những lần dỗi hờn ăn vạ mẹ nữa cơ đấy!
Tony được bác sĩ cảnh báo vàng da, nên phải nằm máy chiếu đèn. Con phải lột trần như nhộng, bỏ hết quần áo khăn ấm ra khỏi người, chỉ che đôi mắt lại thôi. Và nằm trên một cái lồng nhỏ, bật đèn màu vàng để những tia đèn đó chiếu trực tiếp vào cơ thể con, để con bớt vàng da. Con uốn éo vì nóng, vì lạ lẫm với môi trường bên ngoài, vì chẳng còn gì bao bọc cơ thể nữa cả. Mẹ xót con nên đêm tối cứ hay lén tắt máy, mang con lên giường nằm ngủ chung với mình.
Những lúc con phải nằm đèn, mẹ và bố đều ngồi bên cạnh, mẹ hay thủ thỉ với nho nhỏ với con rằng: “Hãy cố gắng lên con nhé, vì luôn có bố mẹ và Willy bên cạnh, 1 vài lần thôi, rồi chúng ta sẽ lại cùng nhau về nhà. Tony của mẹ luôn là một em bé ngoan và biết vâng lời. Con đã vượt qua những thử thách khó khăn ngay từ những ngày đầu bước vào cuộc sống tươi đẹp này. Chúc mừng con trai của mẹ.”. Vậy là con nghe và ngủ ngoan hơn dưới ánh đèn nóng bức đó.
Bác sĩ khen hai con hồng hào ra, và có thể xuất viện rồi. Mấy ngày nằm viện, mẹ cũng quen dần với không khí ở đó rồi, nói xuất viện thấy cũng tiếc tiếc. Dù gì thì, cũng đã đến lúc mẹ con mình tạm biệt căn phòng này, mình về nhé!