Trước khi có các con, mẹ bốc đồng lắm. Có lúc, mẹ là một đứa con gái có thể phóng nhanh vượt ẩu ngoài đường cho kịp một cuộc hẹn. Nhưng cũng có lúc, mẹ chạy xe nhẹ nhàng và nhường hết tất cả mọi loại phương tiện trên đường, vừa giữ tay lái vừa suy nghĩ vẩn vơ.
Đến hôm nay, khi đã có thể tự mình đưa đón các con đến trường, mẹ cảm thấy tay lái mẹ cứng cáp và bình ổn hơn nhiều giữa lòng Sài Gòn đông người rồi con à! Dù nắng hay mưa, trưa hay chiều muộn, mẹ đều giữ một tốc độ bình tâm như thế. Việc chạy xe trong tâm thế ổn định là một minh chứng rõ rệt cho bước trưởng thành của mẹ – đã bớt bốc đồng hơn xưa.
Thật vậy các con à! Các con đã dạy mẹ rất nhiều bài học lớn, trong đó có sự bình tâm giữa đời. Mẹ đã, đang và liên tục áp dụng nó vào cuộc sống của gia đình mình.
Những ham muốn bon chen cho bằng người ta trong mẹ đã giảm nhiệt thành đi nhiều, thay vào đó, mẹ lại ham muốn những điều bình dị đơn sơ, nhỏ bé nhưng ấm áp thật nhiều.
Mỗi lần đưa các con đi học, bố mẹ vẫn hay hỏi: “Tony Willy ơi! Cái cây xanh xanh cao cao đâu con?”. Các con cứ thế thẳng tay chỉ lên trời, ngay cả lúc không có cái cây nào bên đường.
Những hôm chỉ có mẹ rước các con, mẹ như một cô bé mới dậy thì, hát ca giữa dòng xe cộ mà không ngại ai nói gì. Mẹ hát “cô giáo em, người xinh xinh,…”, các con thì cứ lắc qua lắc lại theo giai điệu thô sơ của mẹ. Lâu lâu lại ngước hẳn mặt lên nhìn mẹ rồi nheo mắt cười. Đốn tim mẹ cả chục lần trên đoạn đường về nhà.
Đi học rồi, các con bi bô đủ tiếng, vụng về thử đủ kiểu chơi. Mẹ có hỏi “hôm nay cô cho con ăn gì?”, các con cứ “sữa”, “sữa”, “sữa” mà trả lời mẹ. Mà lạ, con càng nói, mẹ càng nghe hay. Kiểu như khi luyện tập rất nhiều một việc gì đó, ta sẽ trở thành chuyên gia vậy, khi luyện thanh thường xuyên, giọng của một ca sĩ sẽ hay hơn rất nhiều là thế, phải không?
Mẹ không biết hình ảnh một bà mẹ chở 2 thằng cu nhỏ xíu sẽ như thế nào trong mắt người đi đường, nhưng mẹ không ngại người ta nói gì đâu! Ngày xưa bà ngoại không cho mẹ chở sau khi xe đã chất đầy đồ đi chợ, vì sợ chân mẹ dang rộng ra hai bên, kì cục lắm! Bây giờ, chuyện ngồi xe xấu xí như thế nào cũng không đáng kể bằng việc ngồi xe cùng con vui vẻ như thế nào.
Một ngày có quá nhiều việc để làm, nhưng hạnh phúc nhất, vẫn là những khoảnh khắc trải qua cùng con trên đường phố.
Những buổi chiều đó, trên phố phường đông đúc, có ba mẹ con vu vơ hát hò với nhau. Hy vọng trên đường đời tấp nập sau này, các con vẫn mãi giữ tâm thế bình lặng giữa đám đông, lạc quan giữa những chông gai, cứ giữ sự ổn định trong lòng mà tiến về đích, các con nhé!