Mình à,

Lá thư thứ 3 em gửi mình vào một buổi sáng mềm lòng nhìn những tấm hình anh gửi mà rơi nước mắt.

Một người em họ đã nói rằng “Đây là kỷ niệm lớn trong cuộc đời anh à!”. Có lẽ đúng, dù nhiều cay đắng, nhưng chẳng thể nào ta quên được những ngày này, phải không anh?

Em biết nỗi vất vả thấu tận tim gan của anh và những người đồng đội, nhưng còn cách nào hơn ngoài việc cố gắng đồng hành cùng mảnh đất đã cưu mang một thời tươi trẻ của chúng ta đâu. Em biết anh nhớ nhà nhiều lắm nhưng còn cách nào để bảo vệ gia đình tốt hơn kiềm nén yêu thương mà để trách nhiệm đối với đất nước dẫn lối đâu. Em biết anh cũng sợ một ngày mình sẽ trở thành bệnh nhân như những người khác, nhưng có cách nào ngoài việc xông mình vào hang cọp mới bắt được cọp, sống chung hòa hợp với virus mới mong chiến thắng được nó đâu.

Song, em hiểu rằng anh cũng đang hạnh phúc, cũng đang thỏa mãn chí đời trai của mình.

Những tin nhắn đầy kiêu hãnh của anh về niềm vui khi được dẫn dắt những người khác làm nhiệm vụ. Những tâm sự mang niềm tự hào của anh khi đã biết sử dụng hầu hết các thiết bị y tế dù anh không phải là bác sĩ. Những câu chuyện anh kể đều ngập tràn nhiệt huyết và niềm tin yêu vào công việc mình đang làm.

Anh sẽ không yên lòng nếu bình lặng tận hưởng những ngày tháng êm đềm bên vợ con, khi quê hương thứ ba của anh đang quằn mình chịu đau đớn, khi những người đồng đội không một ngày nghỉ ngơi lăn xả vào chiến trận đâu, phải không anh?

Em hiểu rằng những đợt dấn thân thầm lặng này diễn ra hết sức dễ dàng vì nó được dẫn dắt bởi những “mệnh lệnh từ trái tim”. Công việc của anh, anh phải hoàn thành, nên anh và những người anh em của mình chẳng nghĩ ngợi gì về việc được tung hô, về việc được mọi người biết đến và ghi nhận. Đúng rồi! Việc ai nấy làm, có gì đâu mà phải làm lớn lên. Anh làm việc không chỉ vì ân tình với quê hương đất nước, vì trách nhiệm đối với công việc, mà còn là vì chính anh. Nhưng trong giai đoạn này, em thật sự muốn nói lời cảm ơn chân thành đối với anh, với những người đồng chí, với những vị lãnh đạo đã, đang và vẫn luôn ẩn mình chiến đấu.

Rồi một ngày không xa, anh sẽ hiên ngang trở về nhà với tấm huy chương oanh dũng dành cho trái tim, cho tinh thần của mình. Anh sẽ hào hùng kể cho các con nghe về những ngày chiến đấu không mệt mỏi của mình, chúng nó sẽ ghi lại vào những quyển nhật ký mà em đã chuẩn bị, và để dành sau này kể cho các cháu của mình nghe.

Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ bên cạnh nhau không tách rời một ngày nào. Em đã từng nghĩ rằng một ngày vắng anh sẽ trống vắng và lê thê thế nào. Nhưng không, em sai rồi. Em đã rất yên ổn với các con khi không có anh ở bên cạnh. Tính ra thì, đại dịch lần này, em cũng có thể trở thành một chiến sĩ đấy anh nhỉ! Nhưng chiến sĩ như em lại quá dễ dàng rồi. Em đâu mất mát gì ngoài những ngày lăn xả với cuộc đời. Ngược lại, em còn nhận được nhiều thứ ấy chứ, bao gồm một người chồng can trường hơn, khí phách hơn, và một bản thân kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nỗi nhớ anh không còn quay quắt như những ngày đầu. Nó biến thành một dạng nghị lực mà em cần phải bổ sung mỗi ngày, cho anh, cho em, cho con chúng ta, và cho tất cả mọi người. Em tin rằng, mỗi một trái tim chỉ cần góp chút lạc quan, tin yêu vào không gian, mỗi một cá nhân chỉ cần chân thành nói lời xin lỗi về những sai lầm mà chúng ta đã gieo trong quá khứ vào vũ trụ, kèm theo lời hứa sẽ đổi thay, mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi thôi. Đừng cố gắng kết thêm hoang mang, loạn lạc vào thời đại này làm gì, chỉ khiến mọi chuyện thêm nặng nề. Hơi tâm linh, nhưng không sao, nếu nó giúp chúng ta ổn hơn.

Anh cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ, thỏa chí đời trai. Mỗi người chúng ta bây giờ đều là một chiến binh anh dũng, dù là nơi tiền tuyến hay lặng lẽ ở hậu phương, chỉ cần đồng lòng, chúng ta sẽ thành công, phải không anh!

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm