Câm, Morse, Semaphore…
… là những loại tín hiệu mà mẹ đã từng học rất giỏi khi còn tham gia các hoạt động Đội ở trường cấp 1 và cấp 2 đó các con à!
Tín hiệu câm là một dạng giao tiếp rất quen thuộc với mọi người, và là dễ nhất trong hết thảy các loại. Chúng ta sẽ dùng bàn tay mình để tạo nên các hình tượng được quy định tương xứng với bảng chữ cái, rồi từ đó ghép lại, tạo thành một từ hoặc một câu có nghĩa. Bà ngoại chính là người thầy đầu tiên dạy mẹ về tín hiệu câm này, rồi mẹ luyện tập nó mỗi ngày để trò chuyện với bà. Nghĩ lại, mẹ biết ơn bà ngoại vô cùng vì những lần kiên nhẫn đáp chiêu của đứa con gái hiếu kỳ.
Có lần, mẹ còn dùng tín hiệu câm để giả vờ bày tỏ tình cảm con nít ranh với anh trai hàng xóm. Cũng may là ảnh không hiểu mẹ đang làm gì, cũng may là ảnh nhìn mẹ với ánh mắt “ủa, nó đang nói cái gì vậy chời!”. ?
Khó hơn tín hiệu câm một chút là Semaphore. Người truyền tin sẽ dùng hai cánh tay để tạo ra bản chữ cái được quy ước sẵn, trên mỗi tay sẽ cầm một lá cờ. Ngày xưa mẹ được dạy, tín hiệu này được các bác bộ đội dùng để ra hiệu cho nhau trong chiến tranh, để tránh phải tạo ra tiếng động nhưng vẫn truyền đi thông điệp ở một khoảng cách xa hơn so với tín hiệu câm.
Mẹ thích lắm! Hầu như chữ nào mẹ cũng nhớ và mẹ dịch tư thế rất nhanh. Thời đó, bà ngoại làm nghề tóc có tiếng ở quê mình, ngoại có một chiếc gương rất to trước nhà, và đó chính là công cụ đắc lực để mẹ thực hành tín hiệu này mỗi ngày. Ngoại không hiểu về Semaphore như tín hiệu câm, nhưng vẫn kiên nhẫn chịu xem mẹ múa tay thường xuyên các con à!
Khó nhất chính là tín hiệu Morse. Để truyền tín hiệu này đi, chúng ta phải sử dụng một chiếc còi, thổi ra các tiếng tíc tíc te te, nghe rất vui tai. Để hiểu được ý nghĩa của nó, mình phải học thuộc bảng chữ cái tương ứng với từng tiếng tíc te ấy. Bảng ấy tựa như hình tháp, mỗi chữ có một vị trí riêng mà người học phải nhớ, và nhớ luôn thành tố tạo nên nó là vuông (te) hay tròn (tíc).
Thời rất xưa, người ta dùng một cái máy lớn để tạo ra những tín hiệu này, truyền đi một bản tin nào đó ở khoảng cách xa và không muốn tất cả mọi người hiểu. Tới thời mẹ học, người ta thay cái máy cồng kềnh ấy bằng chiếc còi nhỏ xíu và sử dụng hơi người là chủ yếu. Tất nhiên, trong dạy học, mỗi thầy cô sẽ có một chiếc còi riêng cho mình, và mẹ cũng đòi bà ngoại mua cho được một chiếc để thực hành.
Bằng một sức mạnh nào đó, mẹ thuộc làu bảng tín hiệu Morse trong thời gian rất ngắn (2 ngày thì phải) rồi mê mẩn nó luôn. Mỗi lần cô Phụ trách đội thổi xong một tin nào đó đều nhìn về phía mẹ ngay, và mẹ đều đáp lại cô một đáp án chính xác với bất kỳ tốc độ nào cô muốn.
Ngày xưa đó, mẹ là một cô bé năng động. Mẹ không chỉ là lớp trưởng của lớp, mà còn là Liên đội phó của trường nhiều năm liền. Chỉ 10 tuổi mà mẹ đã bị bà ngoại gán cho cái mác là đứa hướng ngoại, chẳng bao giờ thấy ở nhà, suốt ngày đi ngoài đường. Mẹ tham gia hết mọi cuộc thi của trường, của huyện. Đa phần chỉ đạt giải ở những cuộc thi kỹ năng, còn những cuộc thi về kiến thức học thuật đều rớt lạch bạch.
Mẹ tự hào về cô bé năng động đó lắm! Cô bé ấy như gom hết mọi năng lượng dự trữ trong tương lai về, tiêu xài một cách hoang phí, để lại một người phụ nữ hoàn toàn hướng nội, lúc nào cũng phải trong tâm thế tái tạo năng lượng cho bản thân mỗi ngày như mẹ hôm nay. ?
Vậy mà mẹ không buồn tí nào cả, mẹ xem những tháng ngày đó như một thời rực rỡ của mình. Nhất là đoạn, mẹ đắm chìm trong những lần vinh quang ở cuộc thi Nghi thức đội. Ba năm liền trường cấp 2 của mẹ giành giải nhất huyện, được chọn làm đại diện huyện đi thi tỉnh, và giành luôn giải nhất tỉnh. Điều đáng nói ở đây là, những giải nhất đạt được ấy, đều nhờ vào điểm của đội tín hiệu mà mẹ làm đội trưởng.
Nghe thật oách các con nhỉ? Đó là những năm tháng mẹ sống thật sự hồn nhiên với điều mình say mê. Các con thấy đó, đam mê tạo nên sức mạnh và kết quả. Mẹ không thấy mệt tí nào khi luyện tập ở nhà các tín hiệu ấy, cũng không hề nản những buổi trưa nắng nóng, luyện tập chung với các bạn ở trường. Càng học về nó, mẹ càng nghiện. Mẹ tự tin trong các buổi học, cuộc thi. Sự tự tin đó tạo nên cho mẹ một khí chất riêng trong lĩnh vực các bạn bè đồng môn đều ngưỡng mộ. Mẹ không giỏi bước đều hay chạy tại chỗ, đánh trống nhiều năm vẫn còn lạc nhịp, vậy mà chỉ vài ngày đã có thể thuộc hết mọi ký tự trong các bảng tín hiệu.
Ngày ấy, sống với đam mê, với sự ca tụng xung quanh, mẹ hạnh phúc vô cùng.
Mẹ không biết đã đánh rơi những tháng năm rực rỡ đó ở đoạn nào của cuộc đời, nhưng mẹ không muốn các con cũng như thế. Hãy cứ mê mẩn một thứ gì đó một cách hồn nhiên nhất có thể, và giữ gìn nó, theo đuổi nó đến tận cùng các con nhé! Mẹ hiểu cảm giác lâng lâng hạnh phúc ấy, nên mẹ hứa sẽ cùng các con sống với đam mê đến khi nào còn có thể.