Cô bạn thân của tôi đang phải điều trị với bác sĩ tâm lý, vì không thể chung sống hòa hợp với cảm giác thất tình.
Chẳng mấy khi tôi hỏi đến chuyện yêu đương của nó trong những cuộc trò chuyện, vậy mà mỗi lần nó chủ động đề cập đến, toàn là những lần nó đang phải gồng mình ôm lấy nỗi đau. Thật may, nó chỉ mới trải qua hai mối tình sâu nặng thật sự, nhưng cũng thật buồn rằng hai mối tình ấy lại kéo dài hết những năm tháng thanh xuân của nó.
Trước khi tìm đến bác sĩ tâm lý, tôi và nó đã tâm sự với nhau rất nhiều. Tôi đã dành thời gian để lắng nghe nó như mọi lần, và cứ ngỡ rằng những lời sẻ chia của mình cũng có chút tác dụng kéo vớt tâm trạng tồi tệ của nó. Nhưng không phải. Một tuần im lặng sau những đêm dài nhắn tin với nhau, nó báo với tôi rằng đang làm việc với bác sĩ, rằng nó nghĩ sự can thiệp của y học tâm lý sẽ giúp nó nhanh thoát khỏi tình trạng dở dở ương ương này hơn.
Tôi đã bất ngờ mà hỏi nó một câu rất ngu ngơ: “Tình trạng mày, nghiêm trọng đến thế sao?”
Nó cũng trả lời tôi một cách rất thật tình: “Tao cứ nghĩ đến cái chết thôi mày à!”
Đến đây thì tới lượt tôi lặng yên. Thú thật thì tôi không biết phải biết trả lời tin nhắn này của nó như thế nào cho ổn thỏa lòng nó, ổn thỏa lòng tôi được nữa.
Tôi đã quá ngây thơ khi cho rằng sức mạnh ngôn từ của mình có tác dụng chữa lành nỗi đau dù sâu đến đâu, hay của bất kỳ một ai. Tôi đã sai khi đánh giá mức độ thất tình của nó, đã sai khi hùa theo những xu hướng thời đại về việc nâng cao sự bình đẳng và tầm vóc người phụ nữ.
Người ta cổ vũ cho những cô gái mạnh mẽ, bản lĩnh vượt qua hết thảy những chông chênh của cuộc đời, mà quên mất rằng cái cốt yếu tồn tại bên trong tâm hồn mỏng manh đó là sự yếu mềm. Người ta đã hô hào quá nhiều về những hình mẫu lớn lao mà gạt phăng đi sự tồn tại của phần lớn những cô gái mắc kẹt với tình cảm của mình.
Tôi đã làm như vậy với cô bạn thân của mình. Tôi đã khuyên nó gạt bỏ đau thương mà đứng dậy. Tôi hỏi nó vì sao phải tệ bạc với bản thân mình bởi một người đàn ông không xứng đáng? Tôi chất vấn nó rằng bản thân bị phản bội bởi những kẻ không tôn trọng rồi, nó vẫn còn muốn phản bội chính mình hay sao?
Tôi nói với nó nhiều lắm, nhưng chỉ toàn là những câu từ hối thúc nó gạt bỏ nỗi đau mà tiếp tục sống cuộc đời tươi đẹp của mình. Nó vẫn ừ hử đồng tình với tôi, vẫn hứa hẹn rằng ngày mai tao sẽ khác, và khiến tôi tin rằng mình đã có chút công trong việc vực dậy nó, cứu lấy một linh hồn. Cho đến khi xuất hiện vị bác sĩ tâm lý kia, tôi mới hiểu rằng những liều thuốc mình kê cho bạn thân không những không có tác dụng chữa bệnh cho nó, mà ngược lại, còn mang đến nhiều tác dụng phụ khác, khiến bệnh tình của nó ngày càng nặng hơn.

Mấy ai đang phải gặm nhấm từng cung vị chua cay của nỗi đau phan bội, mà có thể mạnh mẽ đứng dậy vượt qua? Mấy ai đang phải trải qua tận cùng của đau khổ, mà có đủ nội lực để vươn mình đứng dậy?
Người ta đang bị tổn thương, người ta đang bị vùi dập bởi bi kịch, người ta đang phải vẫy vùng trong những vũng lầy tăm tối, người ta được quyền khóc, được quyền đọc, được quyền than thở, được quyền tiêu cực. Nhưng người ta không được những người xung quanh chấp nhận cái quyền ấy. Người ta phải tự chối bỏ những cảm xúc rất con người đó, để gồng mình lao theo những hô hào sáo rỗng. Đang phải đối mặt với những đau khổ tận cùng rồi, người ta còn phải lo lắng về sự bỏ rơi của người thân và những định kiến của xã hội.
Tôi thấy mình có lỗi với cô bạn thân của mình quá thể!
Tôi xin lỗi, nhưng nó không nhận. Nó lại cảm ơn tôi vì dù gì tôi cũng đang cố gắng giúp nó. Lời cảm ơn của nó, thật sự chua xót với tôi quá, tôi không dám nhận. Chỉ mong mỗi ngày trôi qua, nó sẽ đối diện với những vết thương trong lòng một cách nhẹ nhàng hơn, hòa hợp và ôm ấp những nỗi đau, vỗ về rồi tiễn bước chúng ra khỏi cuộc đời.
Trước những sự đổ vỡ, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, mọi phương án đều trở thành bất lực, mọi cố gắng đều là hoài công. Chỉ có một con đường duy nhất để thoát khỏi đau thương, chính là nhìn thẳng vào nó, chấp nhận sự tồn tại của nó, sống chung với nó và đồng hóa nó trở thành một trang kỷ niệm êm đềm trong cuốn sổ nhật ký cuộc đời mình.
Tôi không phản bác việc khuyến khích người phụ nữ sống mạnh mẽ và bản lĩnh hơn. Song, nếu quá gượng ép và gồng mình, chi bằng trả mọi thứ về với quy luật vốn có, thuận theo mọi nhân duyên. Đau hết rồi, sẽ hết đau mà thôi, có phải vậy không?