Mặt trời đã lên cao quá rồi, nắng bắt đầu gắt gao hơn và chiếu thẳng vào mặt chị. Hôm nay chị hơi mệt nên cho phép mình được nướng thêm vài phút, lăn lộn trên giường cùng hai cô con gái nhỏ.
Tối hôm qua N đau, nên chị phải thức cùng con bé để xoa dịu cơn đau trên cơ thể gầy guộc của nó. Mỗi lần xoa dùng tay mình xoa vào khối u của con gái, nó sẽ dùng tay xoa xoa lại vùng ngực chị. Chị giúp con giảm nhẹ cơn đau, con làm dịu những cơn sóng cuồn cuộn trong lòng ngực chị.
Chị có hai cô con gái, là kết quả của hai mối tình chớp nhoáng, đầy đau thương. Người tình đầu tiên là em ruột của anh rể mình. Những tháng ngày yêu anh vấp đầy ngăn trở của hai bên gia đình, của những đạo lý chẳng biết đến từ đâu. Người ta nói rằng, hai anh em ruột không thể cùng kết hôn với hai chị em ruột. Nếu đến với nhau, một trong hai cặp đôi sẽ tan rã. Thuở ấy chị xanh tươi rạng rỡ, cũng đầy ương bướng. Chị chạy theo tiếng gọi con tim mình và bất chấp mọi điều tiên đoán vô căn cứ của người đời. Chị thả cho lý trí đi rong khắp nơi, để khỏi bận tâm về những đàm tiếu xung quanh, và cũng để cho con tim dẫn lối yêu thương.
Chị và anh cùng nhau sinh ra một cô con gái bé bỏng, kháu khỉnh. Cô bé như một ngôi sao sáng bừng lên giữa đêm đen đời chị. Chị được chấp nhận, được làm mẹ trong sự bảo bọc của người thân. Cô bé con ấy là N, rất xinh đẹp. Từ ngày chào đời, N đã chiếm trọn tình yêu thương của ông bà nội ngoại.
Có ai ngờ, phía sau một vẻ đẹp thiên thần ấy, lại ẩn chứa một cuộc đời đầy bi ai!
Anh mắc bệnh hiểm nghèo, cô bé mất cha khi vừa chập chững biết đi. Chị mất chồng khi chưa kịp làm lễ kết hôn. Ngày mất đi người đàn ông che chở cuộc đời, N còn quá nhỏ để hiểu hết sự thiệt thòi của mình. Trái tim nhỏ bé cũng chưa đủ sức gánh gồng nỗi đau. Người ta vừa tội nghiệp em, lại vừa “mừng” cho em vì sẽ bớt đi một lần trải qua cơn bi kịch mất đi người thân.
Mặc kệ người ta nghĩ gì, N vẫn cứ vô tư lớn lên, trưởng thành và xinh đẹp. Nếu ở thời kim cổ, người ta có thể gọi em là một giai nhân. Trớ trêu thay, giai nhân lại hay phải sống trong bất hạnh. Em phong trần lớn, mang theo nhiều hoài bão ước vọng, và nhiều điều hứa hẹn với tương lai.
Trong lúc sức trẻ đang hừng hực sôi trong lòng ngực, em nhận được bản án tử cho đời mình: “Khối u sau phúc mạc ác tính, kích thước lớn, cần hội chuẩn kỹ càng”.
Ngày chồng chị khuất bóng, cứ ngỡ anh đã mang theo con tim non trẻ của chị đi cùng, chị chẳng còn động lòng với ai một khoảng thời gian dài. Để vơi đi những nỗi chông chênh anh để lại, chị buộc lòng rời xa con gái nhỏ của mình, mưu sinh lập nghiệp chốn thành đô. Chị gửi N lại cho chị ruột, nhờ chị mình trông nom. N đã mất cha, nay thêm phần xa cách mẹ. Em lớn lên trong tình yêu thương của dì – người mẹ thứ 2 của mình.
Mọi chuyện sẽ bình yên và tốt đẹp biết bao nếu như chị không tiến thêm một bước nữa. Một người đàn ông nào đó đã đến và khơi gợi lại những yêu thương đang âm ỉ sâu trong tận đáy lòng, khiến chị một lần nữa bất chấp tất cả mà đến với người ta. Mặc cho người đàn ông ấy đã có vợ, mặc cho người đàn ông ấy không đủ tốt với mẹ con chị, mặc cho N vẫn còn đang bơ vơ và chưa hẳn đã chấp nhận chia sẻ mẹ mình với ai, … Mặc cho tất cả, chị vẫn bước đi.
Đoạn đời chung sống với người đàn ông thứ hai ấy không dài. Cổ xưa có câu, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, quả không sai. Năm tháng trôi qua, chị vẫn không thể ngăn được mình mỗi lần mù quáng yêu đương; người đàn ông ấy vẫn không thay đổi tính cách dù đã đổi bạn đời, đổi môi trường sống. Ông ta không muốn chịu khổ cùng chị, ông ta đã chọn cách bỏ rơi chị và đứa con gái nhỏ chung của hai người.
Dù muốn dù không, chị cũng đã mang hai cô con gái vào với cuộc đời này, bằng những mảnh tình nhiều nghiệt ngã như thế. Hai cô con gái đều xinh đẹp, nhưng có lẽ, đều giống chị, là những phận hồng nhan bạc bẽo giữa đời.
Rời xa người mình yêu thương, chị mang cô con gái nhỏ về lại với N. Giây phút quyết định gắn bó với đứa con mà mình đã để lại sau lưng suốt những năm tháng rong ruổi vừa qua, cũng là khoảnh khắc chị rơi vào khoảng không chới với, đầy rẫy những lời không dung nạp được của bác sĩ về bệnh tình của N.
Có phải đã quá trễ để bù đắp cho phần đời thiếu vắng vòng tay cha mẹ của N?
Có phải ngày chị bước một bước sai lầm, đi theo người đàn ông khác, chị đã đánh dấu một đời lạc lối của mình?
Đúng thật là lạc lối! Chị không còn biết phải làm những gì tiếp theo để níu kéo N lại với mình, để diệt trừ khối u mà con bé đang mang, để xóa tan những bất hạnh, những nỗi cô đơn mà con bé đã phải chịu trong suốt 18 năm qua.
N đang 18, chị thì 45. Ở tuổi của N, rất nhiều đứa trẻ ngô nghê lăn xả vào đời. Ở tuổi của chị, rất nhiều người phụ nữ đã yên ấm với ngôi nhà của mình. Chị và N đang phải từng ngày đối phó với khối u, với những dòng ăn năn hối hận đang len lỏi trong huyết mạch của mình.
Đã lỡ một bước sa chân, đâu ai ngờ sẽ mang một đời lạc lối đau thương như thế.
Chẳng dám khuyên ai dừng yêu thương, chỉ mong ai cũng đủ bình tĩnh và sáng suốt để yêu thương đúng đắn nhất có thể. Chỉ có yêu thương không sai lệch, mới có thể mang lại hạnh phúc vững vàng cho tất cả. Ai biết được một lỗi sai nhỏ nào của mình, sẽ dẫn đến những hậu quả to lớn gấp bội về sau.
Bi ai lớn nhất của chị, có lẽ, không thể đau dùm nỗi đau của N, không thể ngừng bị ăn mòn bởi cảm giác ăn năn về lỗi lầm năm xưa.