Nhân gian đâu đó đã từng nói những lời hoa mỹ rằng, … cả cuộc đời mây trôi nước chảy, chỉ có chiếc bóng là của mình mà thôi

Ấy vậy mà, mấy khi chúng ta dành đủ thời gian thủ thỉ tâm tình cùng tài sản duy nhất mà mình sở hữu ấy?

Tôi sinh ra vào một ngày nắng vàng ươm, thật sự đẹp. Vốn kiệm lời, tôi chẳng bao giờ reo lên hồ hởi khi bắt gặp một niềm hạnh phúc, cũng chẳng khi nào buông lời ai oán khi chạm phải điều bất hạnh. Tôi chỉ thích lặng lẽ theo sau anh, đặc biệt là những lần anh trốn khỏi dòng nhân sinh hối hả, ngồi suy ngẫm và đàm đạo với tôi vài ba câu chuyện cuộc đời.

Anh là ông chủ của tôi, là người tôi trót đem lòng yêu thương da diết. Chúng tôi hay trò chuyện cùng nhau vào những chiều gió thoảng hương cỏ, nắng vẫn còn tươi, cùng chum trà gừng ấm, bên chiếc bàn gỗ cũ vương đầy hoài niệm. Anh hay quay lưng về phía có nắng, để chúng tôi nhìn rõ nhau hơn, không cần phải nheo mắt, vẫn thấy được nhau, nhận ra sự hiện hữu của nhau.

Tôi theo anh từ những ngày nhỏ dại; trải qua bao thăng trầm cuộc đời, tôi vẫn bên cạnh anh không buông. May thay, anh xem tôi như một tri kỷ, một bạn trà đàm đạo những ưu tư. Yêu anh, tôi lặng lẽ lắng nghe, thu nạp tất cả những nỗi  niềm vui buồn anh mang, những câu chuyện thực hư anh kể, những nụ cười, và giọt nước mắt của anh.

Năm ngoái, anh khoe với tôi về cô người yêu bé nhỏ mà anh yêu bằng cả trái tim đã nhận lời cầu hôn, đồng ý kết tóc se duyên, cùng anh xây dựng một mái ấm gia đình. Dẫu rằng có chút tiếc nuối đã thoáng ghé qua tâm trí tôi, rằng việc trọn vẹn có anh bên cạnh đã mãi mãi không thể trở thành hiện thực, song tôi vẫn thật lòng chúc phúc cho anh, và cho người anh yêu thương. Theo sau anh, tôi lặng lẽ thả nỗi buồn của mình vào gió, thầm gửi lời cầu chúc dành cho anh đến mây trời. Niềm hạnh phúc trong anh chính là nguồn cội cho sự kiên vững trong tôi, giúp tôi có đủ cam đảm để tiếp tục đứng bên anh như một tri kỷ với tấm lòng chân thành nhất dành cho anh.

Vài tháng sau hôm ấy, tôi thấy anh khóc một mình. Vị hôn thê bất ngờ rời xa vòng tay anh. Một điều không may đã xảy ra với chị và một người bạn giống tôi – luôn bên cạnh và theo sau chị. Người bạn ấy giờ đã hòa nhập vào chị, trở thành một bóng hình khắc cốt ghi tâm trong lòng anh. Anh ôm hoài hình bóng ấy, cứ khắc khoải mong chờ một sự hồi sinh vô vọng nào đó sẽ đến. Tiếc thay, nhân sinh muôn kiếp, mấy khi kỳ tích xảy ra? Thế gian lắm bụi trần, mấy ai thoát được những nỗi đau? Chỉ có trải qua thật nhiều đắng cay, người đời mới có thể hoan hỷ an vui. Tôi ngẫm hoài chẳng hiểu, vì sao người ta cứ buộc phải mang nhiều vết thương mới có thể gọi là trưởng thành?

Dáng anh thất thểu mỗi ngày, thương nhớ người đã vô tình bị đẩy rơi vào dĩ vãng. Trông anh, tôi cũng mất dần sự vui vẻ lúc trước, thấy lòng mình ngày càng héo hắt. Niềm hạnh phúc trong anh và tôi cứ cạn dần. Khi nào anh còn buồn, tôi vẫn sẽ còn ở cùng cung bậc cảm xúc với những gì đang diễn ra trong lòng anh. Tôi rất muốn được vỗ về vào vai anh, nắm tay anh, dìu anh đứng dậy và dẫn anh lang thang đâu đó. Nhưng, tôi không đủ sức làm gì cả, chỉ có thể lặng yên, lắng nghe từng hồi tim đang đập từng nhịp chậm chạp, vẻ mỏi mệt vì ngụp lặn trong bể trầm luân mà thiếu đi một sự động viên, an ủi để có thể vượt qua.

Vì sao người ta cứ buộc phải mang nhiều vết thương mới có thể gọi là trưởng thành?

Tôi không yêu anh theo cái cách mà anh yêu chị. Tôi chỉ mãi lẳng lặng bên đời anh, cùng anh trải qua mọi cảm xúc thăng trầm giữa cuộc đời xuôi ngược đã có quá nhiều mỏi mệt. Mỗi vị đau buồn anh từng nếm, là một lần tôi trải nghiệm cùng anh. Tôi, là chiếc bóng của anh, chỉ là của anh mà thôi.

Tôi không phải là một kẻ cô đơn không đồng loại. Hành tinh của tôi rất đông dân. Tôi chỉ là một phần tử nhỏ bé, cùng sống trong một thế giới muôn hình vạn trạng với cư dân trên tinh cầu này. Mọi người, mọi vật trên đời này đều có chiếc bóng riêng của mình. Dù đó là một ngọn cỏ vô tri vô giác bên lề đường, một con thú rừng đang gầm gừ trong rừng xanh, một cây viết nhỏ, hay một cỗ máy thật to,… Tất cả thực thể nào có hình dạng, sẽ sở hữu một chiếc bóng cho riêng mình. Chúng được sinh ra cùng bạn, mãi mãi ở bên cạnh, xoa dịu nỗi cô đơn, đồng hành và sẻ chia cùng bạn.

Sứ mệnh đó được chúng xem là cao cả và luôn theo đuổi. Song, người đời lại cho rằng chúng chỉ là những chiếc bóng không cảm xúc, chỉ là những mảng đen phía sau các sự vật. Thật tiếc khi phải nói rằng các bạn đã sai. Chúng là những thực thể tồn tại có tình cảm, được nuôi dưỡng và phản xạ lại mọi cảm xúc của chủ nhân mình. Chúng vui cùng niềm vui của người, buồn cùng nỗi buồn của người, và biến hóa thành những dạng hình khác nhau dưới sự sáng tạo và thông minh của loài người.

Các bạn có nhận ra một sự thật rằng, chúng luôn tồn tại mỗi khi có ánh sáng mạnh mẽ soi chiếu vào bạn, hay cả những lúc chỉ là ngọn đèn leo lắt khi đêm về? Chỉ cần có ánh sáng, chúng sẽ có mặt. Phải chăng, chúng là hình ảnh thật của bạn, núp phía sau những gì người ta nhìn thấy, là những mảng chìm của tảng băng đang trôi nổi lênh đênh trên mặt biển?

Thật may mắn cho tôi khi là chiếc bóng của anh – một người luôn biết đàm thoại với chính mình, hiểu rõ tình trạng, cảm xúc thật sự của mình và biết chắc chắn những điều mình cần phải làm. Tôi trong anh như một tri kỷ, anh trong tôi như một ân nhân. Anh cho tôi vay mượn dáng dấp, cho tôi xúc cảm và biến tôi thành một người bạn thật sự, có thể lắng nghe và chia sẻ cùng mình.

Nỗi đau mất đi người mình yêu thương là rất sâu đậm, có lẽ, chẳng cần phải dùng thêm ngôn từ nào để diễn tả nỗi đau quay quắt ấy. Chỉ khi nào thật sự trải qua, bạn mới có thể thấu hiểu được sự tê tái và buốt giá mà nó mang lại. Nhưng rồi, nỗi đau cũng như bóng hình chị ấy, và vạn sự trên đời, đều bị chi phối bởi vô thường mà thôi. Chị bất ngờ rời xa anh là vô thường, nỗi đau cũng vô thường mà vơi bớt đi cùng thời gian.

Những buổi chiều nghe anh kể về tình yêu đẹp ấy, tôi mường tượng nên một dòng suối cảm xúc ngọt lành đang chảy từ anh, sang tôi. Có lẽ vì thế, mà anh đã nhanh chóng đứng dậy, nén ký ức buồn vào đáy lòng, và tiếp tục bước đi.

Vạn sự trên đời, đều bị chi phối bởi vô thường.

Nếu bạn đang cảm thấy cô đơn vì không thể chia sẻ cùng ai, xin hãy nhớ rằng vẫn luôn luôn còn những chiếc bóng không bao giờ rời xa chủ nhân của mình. Cô đơn hay không cô đơn, là do bạn cảm nhận và lựa chọn. Khi bạn cảm thấy mỏi mệt trong thế giới ánh sáng gay gắt và hỗn độn, chỉ cần quay lưng lại, sẽ nhìn thấy chiếc bóng của mình và hãy trò chuyện với nó.

Khi bạn vui mừng hạnh phúc, chiếc bóng cũng theo đó mà nhảy múa. Khi bạn ủ rủ sầu muộn, chiếc bóng của trở nên héo mòn lay lắt. Hãy nuôi dưỡng chiếc bóng của mình, bằng cách dung nạp cho nó những dòng xúc cảm tích cực, tươi vui, rồi bạn sẽ nhận lại một nguồn năng lượng hồ hởi và lạc quan để sống tiếp cuộc đời mình.

Nếu nhân gian ai cũng xem chiếc bóng của mình như một người bạn tri âm tri kỷ, thì làm gì có những nỗi cô đơn giày xéo cõi lòng người ta? Nếu như nỗi cô đơn âm ỉ ấy không tồn tại, thì làm gì còn những cơn trầm cảm đáng sợ, làm gì còn những kiếp sống mòn u uất mỗi ngày?

Cuộc đời phải chăng khi không còn những nguồn năng lượng u tối ấy, sẽ rạng rỡ hơn? Hóa ra, chỉ cần tôn trọng và sẻ chia với chiếc bóng – con người thật của mình – vật sở hữu duy nhất của mình – là đã có thể sống đẹp và trọn vẹn với chính mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm