“Buông” có vẻ như là thanh âm trong trẻo và nhẹ nhàng nhất đối với tôi đến thời điểm hiện tại. Nhắm mắt lại và nghĩ về sự buông, tôi thấy một bàn tay nhỏ thả dần những cánh hoa và chiếc lá, hoa và lá theo gió, trôi về một phương khác, xa dần bàn tay kia.

Hình ảnh đó, đẹp và nên thơ.

“Buông” có vẻ như là thanh âm trong trẻo và nhẹ nhàng nhất.

Dường như khi nhắc về việc buông bỏ, chúng ta mơ hồ đều nghĩ đến việc thả trôi những nỗi buồn khắc khoải trong lòng. Những cơn đau ấy ngày ngày dày vò xúc cảm của bản thân, khiến ta muốn vui cười cũng không được, mà khóc than hoài cũng không ổn. Nặng nề quá, nên ta buông thôi!

Tôi thì lại cảm nhận tiếng “buông” với đúng ý nghĩa thật sự của nó – kiểu như là “buông lơi” – thả trôi mọi thứ, cả nỗi buồn lẫn niềm vui, cả hoài niệm về một quá khứ đẹp lẫn những mơ mộng về một tương lai tươi sáng. “Buông” trong tôi là không khởi tâm đọng lại quá lâu về một điều gì ở cõi trần tạm bợ này.

Nhớ lại ngày tôi mang hai thiên thần nhỏ đến với cuộc đời đa sắc màu này, tôi vẫn cảm nhận rõ niềm hạnh phúc vô bờ bến khi thấy các con chào đời. Cứ ngỡ cả một đời, tôi sẽ không quên được cảm giác ngất ngây tại giây phút thiêng liêng tột cùng ấy. Cứ ngỡ mãi mãi, tôi sẽ không có một khoảnh khắc nào mê đắm hơn khoảnh khắc ấy.

Rồi hôm nay, khi tôi ôm hai thiên thần ấy – nay đã được hơn một tuổi – vào lòng, hôn nhẹ và thủ thỉ cùng con, tôi lại được nhận một cơn suối hạnh phúc không thua kém gì trước đó. Mỗi ngày nhìn con lớn lên, ê a vài tiếng mẹ cha, chập chững bước đôi ba đoạn, ôm ấp con mỗi tối cho con giấc ngủ tròn, … là niềm hân hoan không ngôn từ nào tả nổi.

Vậy đấy, giây phút mà tôi cho rằng mình là người hạnh phúc nhất, mình sẽ không bao giờ quên, cũng sẽ trở thành một cảm xúc đồng hạng khi cuộc đời lại ban thêm những khoảnh khắc hạnh phúc hơn trong những ngày sau. Tôi cứ nghĩ mình sẽ nắm chặt cái tâm ban đầu, nhưng rồi tự dưng nhận ra mình đã buông nó từ lúc nào không hay, để trống khoảng lòng mà tiếp nhận thêm nhiều điều đáng quý khác.

Một sự việc, một dòng cảm xúc dù có đẹp đẽ đến đâu, cũng sẽ trở thành quá khứ, cũng không thể nằm mãi trong lòng bàn tay ta, tự nó, theo thời gian cũng sẽ buông tay ta mà trở về tiềm thức mà thôi.

Huống chi là những nỗi đau!

Một sự việc, một dòng cảm xúc dù có đẹp đẽ đến đâu, cũng sẽ trở thành quá khứ, cũng không thể nằm mãi trong lòng bàn tay ta, tự nó, theo thời gian cũng sẽ buông tay ta mà trở về tiềm thức

Dù muốn hay không, bản thân chúng ta cũng là một phàm nhân, trần trụi với đời. Ta có muốn giữ kỷ niệm, có muốn sống cùng nỗi đau, hay có muốn vui cùng hạnh phúc mãi mãi, đều không được. Bản chất của chúng ta, suy cho cùng là quên đi những việc đã qua. Đó là vấn đề của tự nhiên. Đó là phép màu của thời gian. Cố chấp niệm, thì được gì? Mọi thứ, đều trở thành dĩ vàng, còn cuộc đời, vẫn cứ thế trôi đi.

Hạnh phúc hay đau khổ, tất cả đều sẽ qua, tất cả rồi sẽ buông tay chúng ta. Như hình ảnh những cánh hoa chiếc lá bay xa dần bàn tay nhỏ, tự nhiên hương, và đẹp. Bàn tay ấy, có muốn níu giữ cũng không được, hà cớ gì phải cố gắng làm điều không thể, hay đúng hơn là, không phải việc của mình.

Hãy để thời gian giải quyết mọi việc. Còn chúng ta, sống trọn vẹn từng giây phút hiện tại của cuộc đời. Tôi gọi đó là đúng người, đúng việc, có phải vậy không?

Khi cuộc sống nhân sinh bắt ta đến ngày tháng đó phải chịu một nỗi đau khổ tột cùng, ta cũng phải chịu mà không thể tránh được. Khi dòng đời mang niềm hạnh phúc vô bờ bến đến bên ta, ta cũng phải cảm nhận mà không né được. Những điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, chúng ta buộc lòng phải chấp nhận điều đó. Sống đoạn đời đó xong, chúng ta lại tiếp tục sống những đoạn đời tiếp theo, không buông những gì đã qua, làm sao có đủ sức để tiếp tục đi khi trên vai đầy gánh nặng quá khứ?

Hãy để thời gian giải quyết mọi việc. Còn chúng ta, sống trọn vẹn từng giây phút hiện tại của cuộc đời

“Buông” trong tôi là đừng khởi tâm gì cả, đừng quá vui cũng đừng quá buồn, đừng quá đau khổ, cũng đừng quá hạnh phúc. Một ngày nào đó, sẽ có những thứ khác đậm màu hơn, che lấp đi cảm xúc hiện tại. Chúng ta chỉ việc sống trọn vẹn với những gì ta đang có là được.

“Buông” là điều nhẹ tênh, như cái cách mà thời gian lạnh lùng lướt qua, như cái kiểu thoang thoảng của những cơn gió ngang trời. Hãy tin rằng, tất cả mọi việc rồi sẽ qua cả thôi, ai trong chúng ta, rồi sẽ ổn cả thôi.

Tôi trân quý tiếng “buông” là vì thế.

Thương chúc mọi người buông lơi mọi sự đời, sống vẹn tròn từng giây phút của hiện tại, và nhẹ tênh cõi lòng hưởng điều an yên.

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Bạn cũng có thể quan tâm