Số ngày còn lại của một năm đầy biến cố chỉ còn vỏn vẹn trên đôi bàn tay. Một năm dài với dày đặc những sự kiện khiến người ta nhức nhối. Tôi cũng vậy. Quay lại đoạn đời trong năm qua, tôi kịp nhận ra những bước trải lớn trong cuộc đời của mình.
- Một cái tết đáng nhớ khi kết thúc năm cũ bằng một trận giận hờn thật to với chồng, rồi đón năm mới đầu tiên với 2 cậu con trai mà với tôi, là đáng yêu nhất quả đất. Những ngày Tết không mấy vui nhưng nhiều ấn tượng. Khoảnh khắc vừa qua giao thừa, là khoảnh khắc tôi bước một bước tiến dài trong việc chế ngự cảm xúc tiêu cực trong lòng. Từ trận ấy trở đi, tôi cảm nhận được tầm quan trọng rất lớn của việc kiểm soát cảm xúc và giữ gìn mối quan hệ trăm năm
- Một cú sốc cực lớn khi nghe tin em gái mang bệnh nặng khi em đang chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa tươi đẹp của cuộc đời. Người ta hay ví tuổi 18 trăng tròn với bao ước mơ màu hồng và nhiều hy vọng xanh mơn mởn. Em tôi lại phải đối diện với những cơn đau, với vô thường khi mang trong mình một khối u ác tính ác nghiệt. Thế nhưng, em vẫn cố gắng mỗi ngày để hoàn thành chương trình phổ thông, để được bước chân vào giảng đường đại học. Cuộc đời thì đâu mấy khi bận lòng về nỗi đau của phàm nhân, điều gì đến, sẽ phải đến. Khối u to lớn khiến em đau đớn vô cùng về thể xác, việc bảo lưu kết quả thi và chương trình học khiến tinh thần em lao dốc trầm trọng. Em tôi ngày càng ốm, ngày càng mệt mỏi. Tôi xót cho em như chính bản thân mình không được sống những ngày tươi trẻ trọn vẹn. Những câu hỏi tại sao luôn được đặt vào hư vô, nhưng không có câu trả lời. Số phận nghiệt ngã vận vào em theo cái cách ép buộc của Thượng đế, không cho con bé quyền lựa chọn chấp nhận hay chối từ. Những ngày tháng sau này của em, lênh đênh nhiều suy nghĩ, nhưng mặc nhiên, không có ý nghĩ nào mang về cho em sự bình yên cần thiết.
- Một thay đổi lớn trong quyết định lối sống của tôi. Một đứa con gái đam mê danh vọng, thích lao vào công việc và kiếm tiền như một cái máy ngày nào, giờ lại thèm được về một nơi không quá xô bồ để định cư. Tôi vốn yêu Sài Gòn như một thực thể chẳng bao giờ tách rời, tôi vốn đã dán cuộc đời tôi vào chốn phồn hoa này. Thế nhưng, vì đâu mà những tháng ngày cuối năm đầy sóng gió này, tôi lại thèm được về tổ ấm nhỏ của tôi, trồng vài chậu hoa và cố sống chan hòa với vạn vật. Với nhiều người, việc bỏ phố về quê là một phong trào. Còn đối với tôi – một đứa rất không thích lối sống theo “trend” – thì đây lại là một thay đổi cực kỳ lớn, từ sâu thẳm trong bản thân. Thay đổi này, đánh dấu điều gì ở tôi, tôi cũng chẳng hiểu nữa. Nhưng tôi biết, cần phải để nó diễn ra, mới có thể an hòa sống lành với cõi lòng hay dậy sóng của mình.
Những dự án lớn nhỏ mang theo nhiều ước mơ và hy vọng được sinh ra. Những bước đi ngỡ rằng bấp bênh nhưng khi nghĩ lại, tất cả dường như là bước đệm của tôi trên hành trình dài của đời người. Tôi đã muốn từ bỏ café mỗi sáng, thay vào đó là một ly nước ép thanh lọc cơ thể, và tôi đang cố gắng để những việc này trở thành một thói quen như hơi thở của tôi. Tôi đã biết nói ra những khó chịu trong lòng tôi, rồi lẳng lặng quên đi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi học pháp học đạo từ người thầy đáng kính, để tu bổ tâm lành trước vạn sự thế gian, trước muôn kiểu nhân sinh.
2020 đã mang đến cho nhân loại quá nhiều câu chuyện lịch sử, người ta sẽ không bao giờ quên được cơn đại dịch bệnh đang diễn ra, sẽ không bao giờ phai mờ những trận lũ lịch sử trong ký ức… Riêng tôi, 2020 cũng đã đánh dấu rất nhiều thay đổi trong cuộc sống, cả tích cực lẫn tiêu cực. Đúng thế, tôi đã học được cách chấp nhận những mặt tốt xấu của cuộc đời bằng việc trải qua nhiều đau thương sóng gió như thế.
Một năm nữa sắp trôi qua, tôi chỉ mong da diết một điều trong những ngày cuối cùng này, là 2020 sẽ mang theo khối u của em tôi đi xa mãi mãi luôn. Tôi ước sao em được sống một đời bình thường, một đời của bao đứa trẻ mới lớn, khát khao khám phá và trải nghiệm hỷ nộ ái ố, một đời nhân sinh phàm nhưng là quá khó với em.
Ước gì cho năm mới sắp đến? Ước cho em khỏe và lì lợm như vốn dĩ mà thôi!